Hai lần đau khiến hắn ta như bừng tỉnh. Sau đó Lại Kha cắn răng ném Lục Miêu Miêu vào trong xe tải còn mình thì ngồi ở vị trí lái.
Không bao lâu, nỗi đau qua đi, dục vọng lại bủa vây lấy hắn ta. Có được kinh nghiệm lần trước nên lần này, hắn ta trực tiếp lấy dao ra rồi lại đâm một dao lên chân mình.
“A…”.
Bạch Diệc Phi quay về thành phố Quang Minh, ở trong tòa nhà chính phủ thì gặp Trương Hoa Bân, Bạch Diệc Phi hỏi: “Hiện giờ tình hình thế nào rồi?”
Trương Hoa Bân sắc mặt ngưng trọng, nói: “Thương vong thê thảm, hơn nữa đối phương vẫn chưa có cao thủ cấp 1 ra chiến đấu”.
Bạch Diệc Phi biết điều này, vì vậy hiện giờ anh quan tâm nhất là vấn đề của họ: “Mọi người vẫn ổn chứ?”
“Lại Kha… Bị thương nặng lắm”, Trương Hoa Bân thở dài nói.
“Có chuyện gì thế?”, Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc vì anh hiểu Lại Kha. Lại Kha không phải loại người không sợ chết, huống hồ lúc hắn ta đầu quân cho mình cũng là bị ép.
Trương Hoa Bân trầm giọng nói: “Nhưng vết thương của hắn ta không phải là người Nam Môn làm mà tự hắn ta làm”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy thì càng nghi ngờ hơn.
||||| Truyện đề cử: Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương |||||
…
Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lại Kha ở trong phòng bệnh, hiện giờ Lại Kha vẫn chưa tỉnh lại.
Bạch Diệc Phi nhìn thì thấy trên người hắn ta hầu như chỗ nào cũng băng bó chằng chịt, trên mặt không còn sắc máu hồng hào.
Lưu Hiểu Anh đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi, nói: “Trần Hạo nói với em, lúc phát hiện ra hắn ta thì trên người toàn là máu, toàn do hắn ta tự đâm để giữ sự tỉnh táo, nếu muộn chút nữa thì…”.
Bạch Diệc Phi sau khi nghe xong thì gật đầu, hỏi một câu không liên quan: “Cô đi rồi à?”
“Mẹ em đi rồi”, Lưu Hiểu Anh nói.
“Ừm!”, Bạch Diệc Phi lại gật đầu rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lưu Hiểu Anh cũng đi theo, Bạch Diệc Phi đột nhiên nói: “Bất luận thế nào, em hãy cố gắng cứu sống hắn ta”.
“Anh yên tâm, hắn ta chỉ mất quá nhiều máu, không nguy hiểm đến tính mạng đâu”, Lưu Hiểu Anh nói.
Ở ngoài hành lang bệnh viện, ngoài Trương Hoa Bân thì còn có Trần Hạo và Trần Ngạo Kiều.
“Phiền sư huynh bảo anh em Cuồng Sa giữ vững nơi này”, Bạch Diệc Phi nói với Trần Ngạo Kiều.
Trần Ngạo Kiều lại nói: “Nhưng trận đấu ngày mai phải làm sao? Anh em Cuồng Sa là quân chủ lực đấy”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Ngày mai tôi sẽ nghênh chiến”.
Sau khi nói xong, anh lại trịnh trọng nói: “Từ nay về sau, Lại Kha sẽ là anh em của chúng ta”.
Nghe thấy lời này, Trần Ngạo Kiều gật đầu, nói: “Tôi biết rồi”.
“Trần Hạo!”
“Em đây!”
“Lập tức thông báo cho các anh em, tối nay nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai chúng ta sẽ quyết chiến một trận”.
“Vâng!”
…
Sau khi dặn dò xong, Bạch Diệc Phi liền đi ra bên ngoài bệnh viện. Lưu Hiểu Anh cũng đi theo nhưng bị Bạch Diệc Phi ngăn lại.
Dường như Lưu Hiểu Anh có điều muốn nói với Bạch Diệc Phi nhưng bị ngăn như vậy nên trong lòng có chút hụt hẫng.
Nhưng cô ta biết hiện giờ Bạch Diệc Phi rất bận, vì vậy cô ta không nói gì mà cứ nhìn Bạch Diệc Phi rời đi.
Bạch Diệc Phi quay về phòng của mình rồi lấy USB ra.
Anh mở xem dữ liệu trong đó thì phát hiện đó là một vài đoạn video. Vì vậy anh liền mở video ra xem.
Trong đó là một vùng hoang vu ngoại ô, Mạnh Lâm xuất hiện trong video đó.
“Một thời gian nữa tôi sẽ đi thực hiện tâm nguyện bao nhiêu năm nay của mình”.
“Mặc dù tôi đã vào cảnh giới võ thần nhưng đi khiêu chiến với một người lợi hại hơn mình thì vẫn rất khó khăn”.
“Nhưng đây là tâm nguyện của tôi, nếu không đi thì có chết tôi cũng không nhắm được mắt”.
“Tôi cũng biết lần này chỉ e không thể sống mà quay về, tiếc nuối duy nhất là không có người kế truyền”.
“Vì vậy ở đây tôi ghi lại tất cả những gì tôi học được để cho người có duyên đó có thể kế thừa những tinh hoa của đời tôi”.
“Nếu như có một ngày cậu cũng bước đến cảnh giới võ thần thì lão già này hy vọng, nếu tiện thì cậu hãy giúp lão đi khiêu chiến với Tử Y”.
“Tiếp theo, chính là kinh nghiệm học võ nhiều năm của tôi”.
“…”, Bạch Diệc Phi xem cả tối những kinh nghiệm của Mạnh Lâm khiến võ công của anh cũng có tầm nhận thức mới.
Ông ta nói, tất cả những thứ trước cảnh giới võ thần đều không phải là nền tảng, chỉ khi đến được cảnh giới võ thần thì mới được coi là võ giả thật sự.
Hơn nữa, sau khi đạt đến cảnh giới võ thần thì ám kình trong cơ thể mới có thể phát ra ngoài.
Cả video gần bốn tiếng, mỗi bước ông ta đều nói rất chi tiết khiến Bạch Diệc Phi thu hoạch được rất nhiều.
Hơn nữa, Bạch Diệc Phi có khả năng lĩnh hội tốt nên chỉ có một đêm, mặc dù không thể tiêu hóa toàn bộ nhưng anh vẫn lĩnh ngộ được rất nhiều.
…
Nhưng khiến anh bất ngờ là đợi khi anh đến phòng họp thì Lý Cường Đông nói với anh: “Người Nam Môn rút lui rồi!”
Bạch Diệc Phi ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại: “Chuyện gì thế ạ?”
Anh còn muốn mượn cơ hội này để vận dụng những thứ anh đã lĩnh ngộ được tối qua.
Biểu cảm của mọi người như thoải mái hơn nhiều, duy chỉ có Lý Cường Đông vẫn nghiêm nghị.
Ông nói với mọi người: “Mọi người nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút đi!”, nói xong ông đi ra khỏi văn phòng. Bạch Diệc Phi thấy kỳ lạ nên cũng đi theo.
Hai người đứng hóng gió trên ban công.
Lý Cường Đông trầm giọng nói: “Tân Thu… Thua rồi”.
“Gì cơ?”, Bạch Diệc Phi lập tức kinh ngạc hỏi lại.
Anh kinh ngạc, một là vì người lợi hại như Tân Thu mà cũng thua? Hai là nghĩ đến việc sau khi Tân Thu thua thì…
Lý Cường Đông cũng nhìn ra suy nghĩ của Bạch Diệc Phi nên nói: “Tạm thời có thể yên tâm! Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc cũng trọng thương, họ cần thời gian dưỡng thương”.
Sau một hồi trầm ngâm, Bạch Diệc Phi hỏi: “Bố ơi! Sao bố biết chuyện này?”
“Bố cho người phục ở dưới chân núi. Theo như họ nói thì lúc đó có tiếng nổ không ngừng, sau đó họ nhìn thấy Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc cùng xuống núi. Họ xuống núi, có nghĩa là Tân Thu thua rồi”.
Bạch Diệc Phi thấy kinh hãi, không biết trận chiến lúc đó thế nào?
…
Chính vì chuyện quan trọng nhất ở bên đó kết thúc rồi, chuyện bị khống chế bên này cũng không cần thiết nên người Nam Môn mới rút lui.
Nhưng chúng chỉ tạm thời rút lui, chỉ cần đợi Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc dưỡng thương xong thì chúng lại tiếp tục tấn công.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào ạ?”
Lý Cường Đông lắc đầu nói: “Bố cũng không biết nữa…”.
Hiện giờ ông cũng không biết nên làm thế nào. Vì sau khi ông biết chân tướng sự việc… Đặt toàn bộ hy vọng vào Tân Thu, ông nghĩ Tân Thu mạnh như vậy thì không thua được, nhưng Tân Thu vẫn thua.
Đến ông ta còn thua thì còn ai đánh được Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc đây?
Trầm ngâm một lúc, Lý Cường Đông lại nói: “Đợi ở đây cũng không có ý nghĩa gì, bảo người của chúng ta cũng rút về thôi”.
“Vâng!”, Bạch Diệc Phi gật đầu.
Lý Cường Đông lại nói: “Con cũng về đi, nhân tiện thăm Lý Tuyết và con nữa”.
“Vâng!”, Bạch Diệc Phi mất hai ngày để sắp xếp cho người của mình quay về thủ đô.