Một Cái Tiểu Hoạ Sư

Chương 44



Vĩnh An công chúa cái hiểu cái không đưa Chử Hồi ra phủ, liền thay thường phục, cưỡi ngựa rời phủ. Nàng vốn là vô ưu vô lự, nề hà ca ca tuổi xuân chết sớm, từ đây về sau, nàng liền nhiều một thân phận: Thái Tử Tống Uyên.
Trên phố tương truyền, Thái Tử cùng công chúa xưa nay không hợp, Thái Tử nhân thiện, công chúa tàn nhẫn còn tiếu tưởng ngôi vị hoàng đế, sau mùa xuân săn năm trước đã truyền công chúa ám toán Thái Tử, hai người tuy là song bào thai, lại tránh né đối phương không thấy, một bộ có ngươi thì không có ta.
Chính là không ai biết, Thái Tử Tống Uyên sớm đã chết, người ban đêm ở phủ Thái Tử phủ kia, là thân muội muội Vĩnh An công chúa, bí sự này trừ bỏ chủ tử hậu cung cùng vài vị tâm phúc, đến đương kim thánh thượng cũng chẳng hay biết gì.
Bí mật sở dĩ xưng là bí mật, chính là muốn vĩnh viễn không bị người ngoài biết được, hiện giờ Thái Tử sớm đã tới tuổi đón dâu, Vĩnh An công chúa kiến phủ xong cũng chậm chạp không có Phò mã, cho dù là con cháu hoàng gia, hôn nhân vẫn tránh không được miệng lưỡi thế gian, tránh không khỏi kẻ có tâm thấy người sang bắt quàng làm họ.
Hoàng Hậu sàng chọn nhiều ngày, nhìn trúng Thẩm Túc sợ phiền phức ở hàn lâm, bực này người hẳn là thực hảo khống chế, nghe nói nữ nhi hắn cũng là cái tính tình mềm, làm một cái con rối Thái Tử Phi lại quá thích hợp.
Hoàng Hậu như vậy tính toán, Vĩnh An lại không nghĩ như vậy, nàng không muốn lấy thân khinh người, muốn tìm một cái nam nhân vô dụng thích lợi làm giao dịch, chính là hiện tại nàng thay đổi chủ ý, nếu hai nữ tử cũng có thể yêu nhau, như vậy thì Thẩm Vận Nhi yêu chính mình?
Đến lúc đó mình chỉ cần hảo hảo đối xử với nữ tử kia là được, cũng thuận tiện giải quyết nỗi lo về sau, loại tiểu thư ở trong khuê phòng chỉ hiểu được khanh khanh ta ta, hẳn là sẽ đối với mình khăng khăng một mực đi.
Chỉ tiếc bàn tính này nàng đánh rất tốt, nhưng cừu con lại ngoài dự đoán khó đối phó, nói như thế nào đâu, lá gan Thẩm Vận Nhi cũng quá nhỏ, nàng đường đường là công chúa một nước, chẳng lẽ có thể ăn thịt người không thành, nhớ tới Thẩm tiểu thư ở trước mặt mình kinh sợ, Vĩnh An thở dài: Gánh thì nặng mà đường thì xa a.
Vì thế Thẩm phủ hôm nay lại nghênh đón một vị khách quý, Vĩnh An công chúa đột nhiên đến, vênh váo tự đắc khiển lui hạ nhân, cùng Thẩm phủ đại tiểu thư đơn độc ở hậu viện, hai người hàn huyên cái gì không ai biết, chỉ biết công chúa đi rồi, bộ dáng Thẩm Vận Nhi như đã chịu kinh hách, nói đều nói không hoàn chỉnh.
Lên xe ngựa về phủ, Vĩnh An gợi lên khóe miệng nghĩ lại lời vừa nói: "Ngươi nghe kĩ, bổn cung ái mộ với ngươi đã lâu, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là phò mã của bổn cung, ngươi trong lòng chỉ có thể có bổn cung, ngươi cũng là người của phủ công chúa, ai cũng đoạt không được, cho dù là Thái Tử ca ca cũng không được"
Vĩnh An tự cho là biểu tình ngôn ngữ khẩn thiết, lời thề son sắt tình thâm, hoàn toàn không biết Tiểu thư Thẩm gia im lặng vô ngữ cũng không phải đáp ứng, mà là hoàn toàn bị dọa tới, công chúa tuy rằng thiên tư quốc sắc, nhưng nàng là cái nữ tử a, như thế nào làm được Phò mã, huống chi các nàng gặp nhau số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay, nói gì ái mộ đã lâu?
Thẩm Vận Nhi nhớ tới lời đồn Thái Tử cùng công chúa không hợp, sợ là Vĩnh An công chúa khí phách nhất thời, liền Thái Tử Phi đều nghĩ cùng ca ca đoạt, cho nên mới làm ra loại này ấu trĩ, cùng bộ dáng thoạt nhìn đoan trang đại khí của nàng thật sự khó có thể tương xứng.
Vĩnh An về lại phủ công chúa, đang đổi quần áo, thình lình đánh cái hắt xì, nói: "Ai nhắc mãi bổn cung"
Mùa xuân phương bắc đại khái ngắn ngủi, cỏ dại tân sinh, cây cối rút ra lục mầm, trong vô thanh vô tức mang đi một đám mặt trời mọc, mặt trời lặn.
Nửa tháng thực mau liền qua, hôn sự của Chử Hồi cùng Liễu Tử Khinh cũng chuẩn bị khua chiêng gõ mõ, tuy rằng quý vì là nghĩa tử của trung nghĩa bá, nhưng không có công danh trong người, nàng vẫn là tiểu tử nhà nghèo, chuyện ở rể Liễu phủ cũng không có gì kỳ quái.
Liễu thượng thư cứ việc bất mãn rất nhiều, nhưng dù sao cũng là nữ nhi đại hôn, hắn vẫn lấy danh nghĩa Liễu phủ phát thiệp mời, ai bảo tiểu tử kia ở rể đâu, này đại khái là điều hắn hài lòng duy nhất ở Chử Hồi.
Bên này tân lang phủ Lễ Bộ Thượng Thư ở rể không có nhấc lên gợn sóng gì, nhưng bên kia, cùng lúc một cọc hôn nhân khác lại ở kinh thành kinh nổi lên sóng lớn, một cái tiểu Thẩm phủ tại chức hàn lâm viện không có gì tồn tại cảm gì, thế nhưng bị khâm điểm làm Thái Tử Phi đương triều, thực sự làm một đám người sợ rớt cằm.
Phủ thượng thư hỉ sự ngày mười hai tháng ba, phủ Thái Tử theo sát ngay sau, hai hai tháng ba.
Rạng sáng mười hai tháng ba, thái dương chưa thấy tung tích, phủ Liễu thượng thư trong ngoài đã bận rộn lên, mà Chử Hồi kích động một đêm, chưa ngủ liền dậy, bị hỉ bà cùng hạ nhân xô đẩy, nàng hoảng hốt cảm thấy mình như ở trong mộng, sắp phải thành thân, sắp phải cưới Tử Khinh làm vợ, hết thảy đều có điểm không chân thật.
Liễu thượng thư mới phục chức không lâu, chuyện năm đó vẫn bị nhiều người kiêng kị, cho nên người tới phủ chúc mừng đều là bạn tốt tri giao, còn đâu hầu hết mọi người đều là gửi lễ.
Xuất phát từ tình cảm, Chử Hồi cũng phát thiệp cưới cho La Chẩn cùng Lý Phong, mà bọn họ cũng quả nhiên tới lấy quan hệ, chỉ tiếc nàng là cái ở rể, lại không được Liễu thượng thư thích, không có cái quan hệ gì cho người ta lấy.
Chỉ là nàng đã quên một người, công chúa bận rộn, nhưng lại muốn một trương chữ hỉ, cho người đưa đi Thẩm phủ
Kết quả là, tiểu thư Thẩm phủ chỉ có thể bất đắc dĩ tới, đương nhiên cùng Thái Tử Tống Uyên.
"Chúc mừng Chử huynh đại hỉ" mọi người hành lễ qua đi, Thái Tử Tống Uyên cùng tương lai Thái Tử Phi hướng tân lang nói chuyện.
"Cùng vui cùng vui" Chử Hồi khóe miệng cứng đờ, lẳng lặng nhìn người trước mặt biểu diễn, người này sẽ không nhân cách phân liệt đi, phân sức diễn hai vai cũng thôi, Thái Tử Phi này lại từ nơi nào lừa tới.
Tiếp đón đơn giản qua đi, nhân tâm mọi người so đo, đều nói trung nghĩa bá cùng Liễu phủ là phe của Vĩnh An công chúa, hôm nay xem ra lại không hẳn, Thái Tử rõ ràng cũng cùng cô gia Liễu phủ quan hệ rất tốt, ai thật ai giả, chưa biết được a.
"Nhất bái thiên địa"
"Nhị bái cao đường"
"Phu thê đối bái, đưa vào động phòng"
Sảnh ngoài ăn uống linh đình, Chử Hồi một ly tiếp một ly, bên người cứ mãi mời rượu, người nàng nhận thức cũng chỉ có vài vị, La Chẩn cùng Lý Phong vội vàng dính lấy người khác, Tiền Túc nói tốt thay nàng chắn rượu không có bóng dáng, liền hai vị bằng hữu Hà Ngôn cùng Thái Tử cũng không thấy, nàng chú định không thể thanh tỉnh vượt qua đêm động phòng biểu tình liền hơi có chút bi tráng.
Tây viện, Thái Tử uống lên hai ly rượu, không đúng, phải nói là Vĩnh An công chúa, nắm tương lai Thái Tử Phi, tìm cái đình ngồi xuống.
"Thái Tử ca ca có chuyện trong người, bổn cung thay hắn lừa gạt mọi người, Thẩm cô nương còn phân đến rõ" Vĩnh An thừa dịp có chút men say, lại bắt đầu công lược đại kế.
Thẩm Vận Nhi đỏ mặt trừu trừu tay, không chút sứt mẻ, công chúa là say thật hay say giả, cũng không sợ bị người ngoài nghe thấy, không biết vì cái gì, lúc nàng cùng người trước mặt nắm tay, tổng cảm thấy trong lòng chột dạ, giống như làm chuyện thực xin lỗi Thái Tử.
Hơn nữa huynh muội này lớn lên cũng quá giống, nàng chỉ thấy qua Thái Tử, trong ấn tượng trừ bỏ quần áo bất đồng, giống như thật sự phân biệt không ra, người trước mặt ánh mắt chuyên chú, khiến người mặt đỏ tim đập, khẩn trương nói không nên lời.
Vĩnh An cười khẽ buông tay, người bên cạnh hình như bị kinh hách vội vàng thu hồi, nàng chọn mi, nghiêng người nằm xuống, gối lên một đôi đùi phảng phất từng tế bào đều đang căng chặt, sau đó không cho cự tuyệt nói: "Bổn cung có chút choáng váng, để ta nằm một hồi"
Thẩm Vận Nhi giống như bị chơi xấu, đôi mắt nhìn phía trước, tâm đều phải nhảy ra ngoài, xấu hổ đến không dám cúi đầu nhìn người đang gối lên hai chân mình một cái, rõ ràng đều là nữ tử, nàng lại cảm thấy như là trong tiểu thuyết, cảm giác như cùng vị hôn phu ở bên nhau, chẳng lẽ chính mình thật sự phân không rõ.
Vĩnh An thích ý mị mắt, nàng biết lấy thân phận Thái Tử càng dễ bắt được tâm nữ tử này, nàng cũng tự tin có thể làm được thiên y vô phùng, chính là trong lòng nàng luôn có cái thanh âm kêu gào, vì cái gì không lấy bộ dáng vốn có đối mặt người này đâu, vì cái gì không thể dùng thân phận nữ tử tới đoạt trái tim này, nàng là Vĩnh An, nàng muốn tiểu nữ tử này yêu nàng chân thật.
Đang suy nghĩ, cách đó không xa có thanh âm truyền đến, Vĩnh An dùng ngón tay "suỵt" một tiếng, ý bảo Thẩm Vận Nhi không cần nói chuyện, sau đó nàng đứng lên, hai người lặng lẽ khom người tới chỗ bậc thang.
Trong tân phòng, Tiền Túc khiêng bao tải trên mặt đất, bên trong tựa hồ có một người, hắn vừa đi vừa nói: "Đệ muội an tâm ở đây chờ tam đệ liền hảo, chuyện kế tiếp giao cho ta đi"
"Tiền nhị ca, vạn sự tiểu tâm" Liễu Tử Khinh nhẹ thanh nói.
"Yên tâm, nhị ca trong lòng hiểu rõ" Tiền Túc nói xong không hề dừng lại, đi nhanh ra cửa, thẳng đến cửa sau Liễu phủ mà đi.
Liễu Tử Khinh yên lặng trong bóng đêm nhìn hắn rời đi, thẳng đến khi không thấy mới xoay người trở về phòng, lại vội vàng sửa sang lại phòng hỗn độn, lúc này mới ngồi trở lại mép giường, vì chính mình đắp tốt khăn voan đỏ.
Vĩnh An đứng lên không nói gì, nàng ôm lấy Thẩm Vận Nhi đi đến cửa viện, mịt mờ ở phía sau làm cái thủ thế, sau đó mới giả như không có việc gì trở lại sảnh ngoài.
Mà nàng đi ra Tây viện, trong trống rỗng bỗng xuất hiện hai cái hắc y nhân, đuổi theo phương hướng nàng chỉ, kia đúng là hướng Tiền Túc rời đi.
Chử Hồi đã nửa tỉnh nửa say hoàn toàn không biết chuyện phát sinh trong Tây viện, thẳng đến khi Tiền Túc trở về chắn đi một ít rượu, nàng mới không say đến quá lợi hại.
Có nhị ca trợ công, đợi tới lúc khách rời bàn, Chử Hồi may mắn vẫn còn giữ lại được một chút thanh tỉnh, trên đường về phòng còn không quên đổi quần áo tràn đầy mùi rượu, rửa mặt sạch sẽ mới đẩy cửa vào tân phòng.