Một Câu Chuyện Ngọt Ngào

Chương 11



26

Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đơn Cẩn một thân áo lông cáo trắng, dùng khăn tay che miệng ho khan, ánh mắt lướt qua vô số cái đầu, thẳng tắp nhìn vào ta.

Nhìn đến mức tim ta đập mạnh một nhịp.

Hắn đến đây để làm gì?

Tống Tranh hạ giọng nói: “Nếu không để cho ta thắng, nàng xác định có thể đánh bại hắn sao?”

“Hay là nàng nguyện ý đến với hắn, cùng Thẩm Anh cùng một chồng?”

Ta cụp mắt xuống, tránh khỏi ánh mắt như mạng nhện của Đơn Cẩn, chậm rãi đặt tay lên bàn, mỉm cười với Tống Tranh: “Nào, tới đi!”

Tống Tranh hít một hơi thật sâu và nắm lấy tay ta.

Hắn ta là một tiểu tướng quân rong ruổi sa trường, sức lực lớn hơn những người đàn ông trước đó rất nhiều.

Tay ta rối rắm lắc lư, ngước mắt lên nhìn thấy tỳ nữ bên người Thẩm Anh xuất hiện, lo lắng nói chuyện với Đơn Cẩn.

Ta mỉm cười nhẹ nhàng và thả lỏng lực tay.

"Bụp!”

Tay ta bị Tống Tranh ấn xuống mặt bàn, hắn thắng.

Hắn không dám tin tưởng mà nhìn một màn này, sửng sốt vài giây rồi đột nhiên vòng qua ôm chặt lấy ta, vui mừng khôn xiết: “Minh Nguyệt, nàng là của ta, nàng là của ta!”

Ta đờ đẫn mà bị hắn ôm, xuyên qua đám đông, chạm vào ánh mắt của Đơn Cẩn.

Sắc bén, thống khổ, như là có vô số nói muốn nói.

Ta đặt tay lên bụng và nhìn đi nơi khác.

Trần ai lạc định, mọi người đều đi rồi.

Bên trong phủ khôi phục sự an tĩnh.

Ta nhấc chân định đi vào hậu viện, nhưng cổ tay ta đã bị Đơn Cẩn giữ chặt, ánh mắt hắn nóng như lửa: “Tống Minh Nguyệt, nàng thực sự qua loa quyết định chung thân đại sự của chính mình như vậy sao? Tống Tranh, hắn...”

Trong lòng ta đều đang run, ta nắm chặt đôi tay đang rũ trong ống tay áo thành nắm đấm, cười ngắt lời hắn: “Ta không ở bên Tống Tranh, chẳng lẽ phải làm thiếp cho ngươi sao?”

Sắc mặt của Đơn Cẩn lập tức tái nhợt.

"Đương nhiên là không có khả năng ta để ngươi làm thiếp! Cho ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ...”

"Vậy ta làm thê, còn Thẩm cô nương làm thiếp?” Ta cười nhạo một tiếng ngắt lời hắn, "Ta là một cô gái thôn dã, nhưng từ nhỏ mẫu thân ta đã nói. Hoặc là không lấy chồng, nếu nhất định phải kết hôn thì đời này phu quân kia tuyệt đối không thể lại có những người khác.”

Ta lấy khối ngọc bội từ trong ngực ra đưa cho hắn: “Mấy ngày trước ta mới biết đây là ngọc bội gia truyền của Hầu phủ, đưa cho ta không thích hợp, thế tử hãy thu hồi lại đi.”

27

Vẻ mặt hắn lạnh lùng mà thống khổ: “Đồ vật đã tặng đi, không có đạo lý thu hồi lại!”

"Nhưng ta không cần nó!”



Thậm chí còn là nhận không nổi.

Ta đem ngọc bội mạnh mẽ đưa cho hắn, hắn lạnh mặt tránh đi, trong lúc xô đẩy, ngọc bội rơi xuống đất.

Một tiếng “cạch” vang lên, ngọc bội vỡ thành hai nửa.

Đơn Cẩn và ta đều ngẩn ra.

Ta thản nhiên cười: “Vỡ nát rồi, chúng ta ai cũng đừng muốn nữa. Đơn thế tử, mỗi người chúng ta đều sắp kết hôn rồi, sau này cũng ít liên lạc lại đi, tránh miệng lưỡi thế gian.”

Ta đứng ở gác mái cao cao trong phủ nhìn Đơn Cẩn vừa ho khan vừa bước vào xe ngựa.

Trời gió lớn tuyết lớn, áo khoác lông cáo trắng của hắn cuộn lên dữ dội, như muốn quấn lấy cơ thể gầy gò của hắn thuận gió mà đi.

Ma ma tiến lên, đưa cho ta ngọc bội đã vỡ thành hai mảnh, thở dài: “Quận chúa, ngài đừng khóc nữa."

Ta đã khóc sao?

Ta đưa tay ra, trên mặt ướt dầm dề một mảnh.

Là gió quá lớn.

Ta cầm lấy ngọc bội, nắm chặt nó trong tay.

Hoàn chỉnh, ta không thể muốn.

Nát rồi, thật ra ta có thể nhận lấy nó.

Ta xua tay, tươi cười xán lạn: “Ma ma, được làm quận chúa thật tốt, tìm thêm người đến bồi bạn giúp ta vui vẻ chút.”

Có tiền, có thời gian rảnh rỗi và có chút quyền lực, đây chẳng phải là cuộc sống mà ta hằng mơ ước sao?

Chẳng bao lâu, ở Kinh đô đã rộ lên những lời bàn tán, trong phủ quận chúa hàng đêm sênh ca, vị hôn phu sắp cưới của quận chúa, Tống tiểu tướng quân không những không ngăn cản mà còn giúp quận chúa gọi người từ nơi nhân tài kiệt xuất.

Đôi này phu thê có thể xem như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Trong khoảng thời gian này, ma ma cũng kể với ta rằng ngày hôm đó Đơn Cẩn trở về phủ liền bị ốm, vẫn luôn triền miên giường bệnh.

Thẩm Anh đã đến thăm rất nhiều lần, nhưng đến mặt cũng chưa gặp được.

Ma ma lén liếc nhìn ta, thấp giọng nói: “Nô tỳ nghe nói Đơn thế tử đã nói có thể cưới Thẩm Anh, nhưng kiếp này hắn sẽ không bao giờ bước vào phòng của nàng. Ngài đã nói điều này...”

Ta tháo chiếc trâm trên đầu ra, mắt trợn trắn: “Miệng của đàn ông là quỷ gạt người. Ma ma, lời này mà ngươi cũng tin?”

Chẳng bao lâu nữa sẽ đến đêm giao thừa.

Tống Tranh bị ta đuổi về phủ tướng quân, những người chơi đàn ca hát cũng không ở đây nữa, trong phủ hiếm khi yên tĩnh.

Vào một ngày vui vẻ như vậy, Thẩm Anh, cái người không biết điều này lại tới cửa chọc tức người khác.

28

Nàng bọc người kín mít, ăn mặc quần áo rộng thùng thình, tính qua ngày tháng thì lẽ ra ta và nàng ta có thai vào cùng một ngày, nhưng nhìn có vẻ bụng của nàng lớn hơn ta rất nhiều.

Sau khi ta cho tỳ nữ lui xuống theo yêu cầu của nàng ta, nàng ta hoảng sợ nắm tay ta: “Minh Nguyệt muội muội, muội hãy nhanh chóng rời khỏi kinh đô đi, nếu không sẽ rước hoạ vào thân!”

Không biết nàng ta định diễn tuồng gì, ta cau mày trầm mặc không nói.



Nàng nghiêng người về phía trước, giọng nói càng ngày càng thấp: “Bệ hạ sủng ái ngươi, bởi vì ngài cho rằng ngươi là con gái thất lạc giữa nhân gian của hắn."

"Biểu ca đem ngươi mang về kinh đô, chính là bởi vì mẫu thân ngươi họ Tống, mà ngươi từ nhỏ đã không có phụ thân."

Ta suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nếu không phải ta thì nữ nhi của bệ hạ hiện ở đâu, tại sao Đơn Cẩn lại phải phạm tội khi quân?”

Thẩm Anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng chính mình: “Ta mới là nữ nhi của bệ hạ.”

Qua câu chuyện nàng ta nói, ta đã hiểu được nguyên nhân và kết quả.

Nhiều năm trước, khi bệ hạ còn là hoàng tử, trong chuyến công tác đến Giang Nam, ông đã tư đính chung thân với mẹ của Thẩm Anh.

Sau khi trở về kinh đô, tiên hoàng đã quyết định chọn một ứng cử viên cho vị trí vương phi, cũng chính là cô cô của Đơn Cẩn.

Vì thuận lợi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bệ hạ lựa chọn cách chấp nhận và che giấu chuyện tình với mẹ Thẩm.

Đêm trước ngày đại hôn, mẹ Thẩm mang theo Thẩm Anh đến kinh đô, tình cờ thế nào mà bà lại được đương kim hoàng hậu cứu giúp.

Nếu chuyện của mẹ Thẩm bị bại lộ, chắc chắn sẽ bị các đối thủ chính trị công kích, và vì mặt mũi của phủ Trấn Bắc Hầu, cuộc hôn nhân có thể phải hủy bỏ.

Sau khi cân nhắc sự việc, lão hầu gia nói với mẹ Thẩm rằng người trong lòng của bà sắp kết hôn, nếu nàng nguyện ý, có thể đợi vài năm để làm thiếp.

Mẹ Thẩm không muốn nên đã để lại Thẩm Anh và một lá thư rồi rời khỏi Hầu phủ.

Mà nhiều năm như vậy, Hầu gia vẫn chưa từng nói cho bệ hạ biết về sự tồn tại của Thẩm Anh.

Mấy năm nay cục diện chính trị ổn định, không có chuyện rối loạn nội bộ hay ngoại giao, bệ hạ đột nhiên nhớ tới người yêu thời niên thiếu của mình, cảm thấy áy náy vô cùng, muốn tìm một chút cảm giác an ủi.

Nếu Thẩm Anh bị đẩy ra ngoài, Hầu phủ rất có thể sẽ bị phe quý phi tấn công, cho rằng bọn họ đang ác ý phạm tội khi quân.

Vì vậy, Đơn Cẩn mới tới Giang Nam chỉ để tìm một nữ tử phù hợp để che đậy lỗi lầm năm đó.

Theo những gì nàng ta nói, những ân huệ khác nhau mà Bệ hạ dành cho ta là có lý.

Thẩm Anh nắm tay ta, vội vàng nói: “Lần trước ngươi đắc tội Khánh thế tử, gần đây hắn không có động tĩnh gì, kỳ thật hắn vẫn đang tìm lỗi của ngươi.”

"Hơn nữa nếu thân phận của ngươi bại lộ sẽ liên lụy đến hầu phủ. Biểu ca của ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi, nếu không phải ta, ngươi cũng không cần rơi vào vòng xoáy này. Vì vậy, khi còn có thể quay lại, ngươi nhanh chạy đi thôi, cầm tiền, trời nam đất bắc chạy đi đâu cũng được, có bao nhiêu mỹ nam để ngươi thưởng thức.”

Ta rút tay lại, cười ha hả: “Mặc dù lời nói của ngươi rất có lý, nhưng ta không tin loại người như ngươi.”

Ta đứng dậy, nhìn thẳng vào nàng: “Yên tâm, chỉ cần ngươi không trêu chọc ta, ta cũng sẽ không đi chọc tức vị hôn phu của ngươi."

“Ma ma, tiễn khách!”

Khi Thẩm Anh rời đi, sắc mặt của nàng ta vô cùng khó coi.

Trong đôi mắt dịu dàng của nàng ta tràn ngập ánh sáng hung ác: “Tống Minh Nguyệt, thân phận bị đánh cắp không thể tồn tại lâu dài, ngươi nhất định sẽ hối hận."

Ta cho nàng ta hai cái trợn mắt trắng.

Ta là một cô nương ở nông thôn, kiếp này đến kinh đô, vào hoàng cung, trở thành quận chúa, chơi đùa với mỹ nam, cha của đứa trẻ trong bụng ta còn là thế tử.

Nếu ta có đuôi thì giờ chắc đang vểnh lên trời rồi, hối hận cái nỗi gì.

Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng của ta.