Đơn Cẩn nói hãy sắp xếp theo ý ta, ta liền lấy cớ này để ép Đơn Đại đi vào khuôn khổ, thế là hắn đưa ta đi đến nơi có nhiều nhân tài kiệt xuất với vẻ mặt ủ rũ.
Trời ơi!
Trên thế giới này sao lại có một nơi thần tiên như vậy.
Mỹ nam ở khắp mọi nơi, loại hình nào cũng có.
So với họ, Đại Ngưu quả thực là kém hơn nhiều.
Có tiền chính là tốt, có tiền thì ngày nào cũng có thể chơi với mỹ nam.
Lần đầu tiên ta sinh ra khát vọng mãnh liệt với tiền tài.
Mặc dù ta xem đến hoa cả mắt nhưng ta luôn ghi nhớ mục đích của mình, phân phó Đơn Đại gọi cho ta một số người mạnh mẽ tới để so sánh.
Vì con, ta cố gắng hết sức chọn một người khỏe mạnh và ưa nhìn.
Đan Đại rời đi không bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, ta thầm nghĩ, tiểu tử này làm việc rất hiệu quả, kết quả ngẩng đầu lại thấy một người đàn ông mắt vẩn đục, bụng cao ngất, nặng ít nhất một trăm cân.
Ánh mắt dầu mỡ ghê tởm của hắn lướt qua mặt ta một vòng, cười còn to hơn cả lũ heo đang ăn trong chuồng: “Thật là một tiểu nha hoàn xinh xắn, nghe nói ngươi muốn tìm một người đàn ông mạnh mẽ, ca ca đến chơi với ngươi.”
Nói xong hắn lao thẳng về phía ta.
Sắc mặt tú bà đi phía sau hắn thay đổi rõ rệt, cái miệng khuyên can liên tục nhưng lại không dám bước tới kéo hắn.
Cái thứ ngu ngốc này đến từ đâu vậy? Đến khỏe và béo cũng không thể phân biệt được.
Ta vừa khẩn trương lại hưng phấn.
Lại một khoảnh khắc chứng kiến kỳ tích to lớn tới rồi.
Khoảnh khắc hắn lao tới trước mặt ta, ta đặt tay mình lên bụng hắn, rồi nắm chặt lấy thắt lưng của hắn.
Người đàn ông to béo nặng gần một trăm cân bị ta dùng sức nâng lên.
Ta không những nhấc hắn lên mà còn quay vòng vòng hắn trên không, khiến hắn sợ đến mức phát ra tiếng heo kêu khi bị gi.ết.
Lợn béo hét lên: “Ta chính là công tử nhà Khánh quốc công. Nếu ngươi thức thời, hãy nhanh chóng thả ta xuống..."
"Ồ!”
Ta vô cảm buông tay ra.
“Bùm” một tiếng vang lớn, sàn nhà dường như đang rung chuyển.
Huyết sắc trên mặt người đàn ông to béo đã hoàn toàn mờ đi, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Ta cúi đầu nhìn hắn với vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Chính ngươi bảo ta buông xuống nha.”
Chẳng mấy chốc, hơn chục người đàn ông cơ bắp chen chúc trong phòng, lúc này ta không có thời gian để chiêm ngưỡng thân hình của họ, bởi vì mỗi người đều bọn họ mang theo đao.
Con dao dài bằng cánh tay ấy!
Nó còn tốt hơn con dao chặt củi của ta.
Hu hu hu, có chút sợ hãi.
Cũng may lúc này Đơn Đại cũng quay trở lại, hắn nhảy một cái vào phòng, bảo vệ ta ở phía sau và nói với giọng điệu không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Khánh thế tử, chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, Tống cô nương là khách của thế tử nhà chúng tôi.”
Khánh heo béo đỡ eo đứng lên, ánh mắt tàn nhẫn: “Đừng nói nhảm nữa, mang về. Nếu hôm nay ta không bẻ xương của tiểu tiện nhân này cho chó ăn thì ta sẽ không mang họ là Khánh.”
Hơn chục người đàn ông lực lưỡng vây quanh chúng ta, trong đó có một người đã cắt một phần tóc của ta bằng thanh kiếm lớn của hắn.
Mắt thấy Đơn Đại đánh không lại, bắp chân ta có chút nhũn ra, lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan trầm thấp.
07
Tiếng ho cả quãng đường quấy rầy giấc mơ của ta, bị ta chê phiền chán bây giờ lại dễ nghe như vậy.
Khi vừa nhìn thấy bộ quần áo thanh khiết màu sương của Đơn Cẩn, ta đã ngay lập tức “Oa” một tiếng khóc luôn.
Khánh mập mạp không nuốt nổi tức giận, dùng giọng điệu âm dương quái khí nói: “Đơn thế tử, con chó nhà ngươi cắn người, ta không truy cứu trách nhiệm chủ nhân là ngươi. Nhưng con chó này, ta phải mang nó đi.”
Ta nước mắt lưng tròng: “Là hắn xúc phạm ta trước, Đơn Cẩn, ta là c người của ngươi, ngươi không thể để ta bị con chó con mèo ở ngoài ức hiếp được!”
Đơn Cẩn cong cong môi, thế mà lại cười.
Lạnh lùng yêu dã, khiến lòng người cũng bị nụ cười của hắn kéo đi rồi.
Hắn vẫy tay với ta: “Lại đây!”
Nhưng có quá nhiều con dao lớn đang ngăn cản ta!
Nhưng ánh mắt hắn chắc chắn như vậy, ta chịu đựng nỗi sợ hãi và run rẩy bước về phía hắn.
Nụ cười trên môi hắn càng lớn hơn.
Bọn tay sai đó sao có thể để ta đi như thế này, chúng hung hãn giơ con dao dài bốn mươi phân trong tay lên.
Ta xém chút thì quỳ xuống, liền nhìn thấy Đơn Cẩn chậm rãi lấy mấy viên xúc xắc từ khay của tỳ nữ bên cạnh, ánh mắt đạm mạc của hắn ta đột nhiên sắc như mũi tên, ném con xúc xắc đang cầm trong tay ra ngoài.
Gió ào ào một tiếng lướt qua tai ta, tóc ta bị thổi dựng lên cao rồi từ lại chậm rãi buông xuống.
Bọn tay sai sắc mặt trắng bệch, hét lên thảm thiết rồi đồng loạt ngã xuống đất, những con dao lớn trên tay chúng lạch cạch lạch cạch rơi rụng khắp nơi.
Ta nước miếng.
Trời ơi, võ công của hắn quá lợi hại.
Có vẻ như trước đây hắn đã thủ hạ lưu tình với ta.
Ta được cứu ra nhưng sắc mặt Đơn Cẩn âm trầm đến đáng sợ.
Ta vò đầu bứt tóc đi theo Đơn Cẩn vào xe ngựa như một cô con dâu nhỏ, vừa hạ rèm xuống, hắn liền bắt đầu ho khan dữ dội.
Hắn vốn là một mỹ nhân như ngọc, lạnh như băng, nhưng ho khan khiến hai má hắn đỏ bừng, mắt ướt đẫm, nhưng sắc môi lại tái nhợt. Nó giống như một bông hoa dành dành tươi được dùng tay vò nát để ép lấy nước.
Khó khăn lắm bông hoa mỏng manh này mới ổn định lại, hắn chậm rãi dùng khăn tay lau khóe miệng, nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng hỏi: “Biết sai chưa?”
Ta gật đầu thật mạnh: “Ừm!”
Âm cuối cùng của hắn cao lên: “Sai chỗ nào?”
Ta ngoan ngoãn đáp: “Sai ở chỗ đi chơi vui như vậy mà không mang theo ngươi cùng nhau tới.”
"Khụ khụ khụ...”
Hắn lại bắt đầu ho khan và siết chặt chiếc khăn trong tay, khiến những đường gân trên mu bàn tay nổi lên.
Sắp tức giận mất rồi.
"Ngươi là người có võ công lợi hại nhất mà ta từng thấy. Nếu ta mang ngươi đi cùng, tên béo ch.ết tiệt đó chắc chắn sẽ không dám gây rắc rối." Ta chặt ống tay áo của hắn vô cùng đáng thương nói: “Hôm nay ta rất sợ hãi, cám ơn ngươi đã đến kịp lúc."
Đơn Cẩn chậm rãi điều hòa hơi thở, mệt mỏi nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Về sau ngươi không được phép rời khỏi Hầu phủ trừ khi có ta đi cùng.”
A?
Vậy thì chẳng phải là ta chỉ có thể tìm những người đàn ông mạnh mẽ trong phủ thôi sao.
Nghĩ đến người đàn ông mạnh mẽ, ta kéo kéo quần áo, thấp giọng bĩu môi lải nhải: “Sao mà lại nóng thế…”
Đôi mắt Đơn Cẩn chợt mở ra, ngồi thẳng dậy, duỗi tay đặt tay lên mạch của ta, vẻ mặt ngưng đọng: “Ngươi trúng chiêu rồi.”