Một Cây Hoa Đào

Chương 15: Đính hôn



Lâm Lam đang ngồi trong viện của mình, dạy Lâm Miêu mười tuổi làm thêu thùa, liền thấy Lâm viên ngoại cùng Lâm phu nhân hai người cùng tiến vào. Nhìn cha mẹ tựa hồ muốn thương lượng chuyện quan trọng, Lâm Lam vội vàng buông xuống đồ thêu trong tay, kéo Lâm Miêu bên người cùng nhau hành lễ.

Lâm viên ngoại nhìn con gái mình ngoan ngoãn như vậy, trong lòng chính là đau xót. Phải nói trong ba đứa con gái, Lâm viên ngoại bản thân yêu thích nhất chính là Lâm Linh, nhưng mà coi trọng nhất lại là Lâm Lam, chỉ đáng tiếc, Lâm Lam xuất thân thấp một chút, nếu không đâu đến nỗi như bây giờ, mất công tiện nghi Phan Đào tên tiểu tử kia.

Nhìn mặt Lâm viên ngoại tựa hồ không đành lòng, Lâm phu nhân vụng trộm đạp Lâm viên ngoại một cước, Lâm viên ngoại bị đau, đang muốn né người hỏi, liền thấy Lâm phu nhân ánh mắt ăn thịt người, lập tức trong lòng thở dài, lại đem vẻ không đành lòng trên mặt đều thu vào. Lâm phu nhân đưa tay gọi Lâm Miêu qua một bên, nói: "Miêu nhi ngoan, qua với mẹ, chúng ta đi chỗ khác chơi, cha có chuyện muốn cùng Lâm Lam tỷ tỷ của ngươi thương lượng."

Chờ sau khi Lâm phu nhân mang Lâm Miêu đi xa, Lâm viên ngoại lúc này mới lên tiếng nói: "Lam nhi, ngươi năm nay cũng đã mười bốn rồi, tuổi cũng không nhỏ, cũng là thời điểm phải định một nhà tốt." Lâm Lam hoảng sợ, thoáng cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, nàng dĩ nhiên là biết sau khi Lâm Linh xuất giá, thì phải đến phiên mình rồi, lại không nghĩ rằng ngày này tới nhanh như vậy.

Lâm Lam rất nhanh liền thu liễm thần sắc, nhìn thẳng phụ thân mình, mặt không buồn không vui gật đầu một cái, nói: "Đều theo cha mẹ làm chủ."

Lâm viên ngoại ngược lại không chú ý tới tâm tư của Lâm Lam, dựa theo ban nãy thương lượng, là muốn đem Lâm Lam đính hôn với Phan Đào, nghe được Lâm Lam như vậy ngoan ngoãn hiểu chuyện trả lời, trong lòng thương yêu lại sâu mấy phần. Thấy Lâm Lam chăm chú nhìn bản thân, Lâm viên ngoại có chút chần chờ, nhưng vẫn là nói ra: "Mẹ ngươi, muốn đem ngươi đính hôn cho Phan Đào, ta, cũng đã đồng ý."

Lời này vừa nói ra, Lâm Lam ngược lại ngây ngẩn, Phan Đào?! Nàng tự nhiên sẽ không quên ở hội đèn lồng ngày đó vô tình gặp được, cũng sẽ không quên ngày đó Phan Đào đến cửa viếng thăm, tướng mạo xuất sắc như vậy, chính là nghĩ không nhớ cũng khó a.

Lâm Lam trong lòng nghĩ bụng, 'Nhưng mà, Lâm Linh mấy ngày này, không phải luôn luôn vì Phan Đào tìm đòi chết đòi sống sao? Bản thân tuy ở trong viện không ra ngoài, nhưng mà trong viện của Lâm Linh động tĩnh lớn đến toàn phủ đều biết, bản thân không nghĩ chú ý cũng khó a. Sao mà, cửa hôn sự này, đột nhiên rơi xuống trên người mình?'

Nhìn con gái đột nhiên trầm mặc không nói, Lâm viên ngoại cho là Lâm Lam trong lòng không muốn. Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, thầm cảm thấy Lâm phu nhân ban nãy giải thích, cũng có chút không ổn. Chờ giây lát, phát hiện Lâm Lam vẫn luôn không có mở miệng, Lâm viên ngoại đang muốn nói, không muốn thì thôi. Nào biết Lâm Lam đột nhiên khom người một cái, cuối cùng gật đầu đáp ứng hôn sự này, Lâm viên ngoại chỉ đành vuốt râu thở dài, cũng không nói gì nữa.

Người trong cuộc vừa nói động, Lâm phu nhân lập tức liền bận rộn, thừa dịp Lâm Linh vẫn còn đang ngủ mê man, muốn tranh thủ trước khi nàng tỉnh lại, đem chuyện của Lâm Lam và Phan Đào làm xong, lúc đó mới có thể hoàn toàn bẻ gãy ý niệm của Lâm Linh.

Ban đêm, Phan Đào đang ngồi ở trong nhà, đốt đèn đọc sách, liền nghe được cửa tiểu viện bị người gõ vang. Suy nghĩ đêm đến đập cửa, có lẽ có chuyện gì khẩn cấp, vì vậy đổi y phục đi ra ngoài gặp khách, vội vàng mở cửa viện. Nào có biết, đứng ở cửa viện, lại là quản sự của Lâm phủ, sau lưng còn mang hai tên tùy tùng.

Phan Đào nhất thời có chút không nghĩ ra, nhưng vẫn né người mời mấy người vào tiểu viện, ở gian nhà chính ngồi uống tách trà sau, Lâm phủ quản sự lên tiếng, nói: "Dám hỏi Phan công tử, có hôn ước hay chưa?"

Phan Đào trong lòng thầm nói, 'Chẳng lẽ Lâm Linh vẫn chưa từ bỏ ý định? Lâm phủ đến cửa dò ý?', nhưng trên mặt không lộ, vẫn là thành khẩn nói: "Phan Đào nhà nghèo, lại không có song thân, hôn ước này, dĩ nhiên còn không có. Bất quá, phụ cận hàng xóm chính đang vất vả giải quyết chuyện này cho ta, cũng không nhọc quý phủ lo lắng."

Quản sự buông xuống trà trong tay, lúc này mới có chút cung kính nói: "Hôm nay lên cửa viếng thăm, chủ yếu là vì cùng một chuyện. Lão gia nhà ta, cũng chính là Lâm viên ngoại, coi trọng Phan công tử phẩm hạnh cao quý, nguyện ý đem Nhị tiểu thư Lâm phủ chúng ta, đính hôn cho ngươi. Không biết Phan công tử, đối cuộc hôn sự này, là ứng hay không ứng?"

Phan Đào có chút chần chờ, trong lòng thầm nói 'Lâm Lam? Nàng làm sao cũng dính vào rồi, Lâm phủ này, rốt cuộc là nghĩ như thế nào?', lần này chần chờ, nhìn qua có chút giống như đang trầm ngâm suy xét. Lâm phủ quản sự không ngừng cố gắng, lại nói: "Nhị tiểu thư Lâm phủ chúng ta, thuở nhỏ đọc thuộc thi thư, tài mạo tính cách, mọi thứ đều là thượng thừa. Chúng ta Lâm phủ cũng nguyện ý vì Nhị tiểu thư xuất ra 66 gánh của hồi môn, hôn sự tốt như vậy, Phan công tử ngươi đúng là đốt đèn lồng cũng tìm không ra!"

Phan Đào nghĩ tới Lâm Lam ở ngày hội đèn lồng hôm đó, đúng là văn tĩnh đoan trang, không có gì bắt bẻ, bản thân hiện giờ cũng nóng lòng thoát khỏi trạng thái bị người ái mộ, kết một cửa hôn sự, quả thật cũng là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là, vừa nghĩ tới phải cùng Lâm phủ kết thân, Phan Đào có chút nhức đầu. Hắn nghĩ đến nguyên do mình bị bức nhập thế, lại nghĩ tới Lâm đại tiểu thư theo đuổi, trong lòng vẫn là có chút giãy giụa không muốn, liền có chút chần chờ mở miệng: "Trưởng bối trong nhà qua đời không lâu, Phan Đào cần thủ hiếu ba năm, chỉ sợ không thể sớm ngày lập gia đình, cho dù Lâm phủ quyết định hôn ước này, chỉ sợ cũng phải dây dưa nhiều thêm ít ngày, đừng làm trễ nãi Nhị tiểu thư nhà ngươi mới phải."

Quản sự vừa nghe, cần phải đợi ba năm dài, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, chỉ là nhớ tới trước khi rời khỏi Lâm phủ, Lâm phu nhân dặn dò bản thân, vì vậy lại đem kinh ngạc nuốt xuống. Mặt mỉm cười hướng về phía Phan Đào nói: "Phan công tử không cần lo ngại, Nhị tiểu thư nhà ta năm nay mười bốn, dù có chờ thêm ba năm, cũng không tính là quá muộn, mong rằng Phan công tử đừng lại từ chối."

Phan Đào trong lòng thầm thở dài một hơi, còn tiếp tục từ chối như vậy, chỉ sợ thật phải cùng Lâm phủ kết thù. Vả lại, Lâm Lam đúng là một hảo thê tử để chọn, theo như gia cảnh hiện tại của bản thân, có thể kết hạ hôn sự như vậy, đích xác là muốn trèo cao rồi. Vì vậy cũng không có từ chối nữa, ưng thuận cuộc hôn sự này.

Ngày kế tiếp, Lâm phủ liền phái người đến cửa đòi sinh thần bát tự, xuất thiếp, hợp hôn, thải danh, nạp cát, thỉnh kỳ. Phan Đào đối hôn sự gả cưới của nhân gian còn không quá hiểu, bận đến sứt đầu mẻ trán, may mắn Vương thẩm cùng Lý thúc đều ra mặt, xem như trưởng bối của Phan Đào, giúp lo liệu, mới không xuất hiện vấn đề gì quá lớn.

Một cuộc hành trình đính hôn như nước chảy cứ như vậy diễn ra, bất quá chỉ khó khăn hao tốn ba ngày, Phan Đào lại cảm thấy như vượt qua một năm. Chờ đến hết thảy đều đã chú định, Lâm viên ngoại không để ý Lâm phu nhân một bên khuyên can, lại cho Phan Đào định quy định mới, ba năm sau, Phan Đào ít nhất cũng phải mang danh tú tài, nếu không, Phan Đào liền phải đi ở rể Lâm gia hắn.

Phan Đào tất nhiên không có gì quá để ý, cứ như vậy đáp ứng, nhìn Phan Đào tựa hồ lòng tin tràn đầy, Lâm viên ngoại cũng không nói gì, vung tay áo liền mang người đi về Lâm phủ.