Một ngày mùa đông đúng nghĩa, lạnh thấu xương. Buổi tối gió rít qua khe cửa, len lỏi vào từng lớp chăn bông. Trời lạnh như thế này thì điều hạnh phúc nhất là được ở nhà, cuộn tròn trong chăn như một chú cún con, nghe một vài bài hát yêu thích, hoặc là ngủ một giấc tới tận trưa, khi thức dậy đã có bữa cơm nóng hổi chờ sẵn, như thế là mãn nguyện rồi.
Thế nhưng đó là những chuyện chỉ xảy ra trong giấc mơ. Cuối tuần một mình nên có thể cuộn tròn trong chăn nếu muốn và nếu như không sợ cái bụng đói meo thì có thể nằm luôn cả ngày cũng được. Đó là cuộc sống của tôi khi một mình.
Mỗi khi một mình lại có thời gian và không gian để suy nghĩ vẩn vơ, rằng tại sao mình vẫn mãi một mình. Không hoài bão, không tình yêu, chỉ ao ước một cuộc sống yên bình, lặng nhìn cả thế giới đang yêu, đang đau và đang sống. Người ta chấp nhận những rủi ro để có được những thứ người ta mong muốn. Muốn được yêu thì phải dám đối diện với nỗi đau.
Cũng chẳng phải vì bản thân không cố gắng kiếm tìm, mà có lẽ thực sự không xứng đáng với những tình cảm chân thành. Bởi vì bản tính cả thèm chóng chán, có thể đã vô tình gây ra rất nhiều sai lầm, nên đời này số kiếp định sẵn chấp nhận cô đơn. Rồi cảm xúc cứ thế nhạt dần rồi mất đi, làm sao có thể yêu ai khi con tim đã không còn trọn vẹn, cảm xúc đã chẳng còn đong đầy.
Có vẻ đang dần quên mất cách giao tiếp với mọi người xung quanh, hay là vì sợ hãi không dám mở lời với bất cứ một ai nữa. Giờ đây giống như người ta hay nói về những kẻ tự kỷ, những người không thể hòa nhập với cộng đồng.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cũng có điều không đúng lắm. Bởi vì có đôi lúc mình vẫn nói chuyện được với những người mà mình muốn nói chuyện, chỉ là sợ những người lạ mặt và dễ nổi cáu với mọi thứ.
Có lẽ mình thực sự mệt mỏi rồi! Có lẽ những năm tháng thanh xuân của mình cũng đã trôi qua một cách lãng phí như vậy. Mãi mãi chỉ là thanh xuân tẻ nhạt được tính bằng những con số theo đúng nghĩa đen. Không kỷ niệm và không có cả sự tồn tại của những con người..
Điều gì sẽ xảy ra khi mà bạn không còn nhớ được đâu là những điều đẹp đẽ mà bạn đã trải qua. Là không nhớ rõ hay là chưa từng có. Trong những giấc mơ mình thường tưởng tượng ra mọi viễn cảnh hạnh phúc và cả khổ đau, niềm vui và cả những giọt nước mắt. Chân thật đến nỗi có những lúc chẳng muốn tỉnh giấc vì cuộc sống hiện thực không giống như trong mơ, và bản thân không được làm chủ tất cả mọi thứ, thật chẳng vui chút nào. Không có cách nào để cân bằng lại nữa..
Có ai đó đã nói rằng thanh xuân là những năm tháng đẹp nhất của đời người, và thanh xuân của một người con gái lại càng đáng nhớ. Vì vậy hôm nay tôi lại ngồi đây để cố nhớ lại xem thanh xuân của mình đã trôi qua như thế nào.
Có lẽ đó là những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường, những năm tháng mà cô học trò nhỏ chỉ biết đến việc học, học và học.. Cô chỉ buồn vì bị điểm thấp hay khóc lóc vì bị la mắng, là những năm tháng mà con tim chợt loạn nhịp khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một cậu học trò nhỏ dưới sân trường.
Hay là những ngày cuối cấp ôn thi đại học và càng gần ngày thi lại càng cảm thấy chán nản hơn bao giờ hết. Hay đó lại là những năm tháng học đại học tiếp tục hẹn hò yêu đương với những con chữ tượng hình biết nói.
Hay là sau khi đã tốt nghiệp đại học và làm một công việc văn phòng dành trọn vẹn một ngày để tâm sự với màn hình máy tính và điện thoại di động. Ngày qua ngày những công việc giống hệt nhau cứ thế tiếp diễn. Nhiều lúc nhắm mắt cũng có thể hoàn thành mọi thứ như một cái máy.
Và rồi ta chợt quên mất mình đã bao lâu rồi chưa yêu một ai đó, con tim không còn rung động mãnh liệt vì bóng dáng của một ai đó vô tình lướt qua. Hai mươi sáu tuổi có còn được gọi là thanh xuân không? Nếu còn, thì trong suốt hai mươi sáu năm qua còn gì đọng lại ngoài những con số, những con chữ và những kỉ niệm mơ hồ đang mai một dần theo thời gian.
Hiện tại mọi cảm giác gần như đã bị bão hòa, không còn phân biệt rõ ràng được yêu ghét trắng đen, tất cả đều chỉ ở mức trung bình, nếu không muốn nói là hời hợt. Điều đó là tốt hay xấu? Không ai còn cho ta được cảm giác đặc biệt nữa. Vậy thì, phải chăng ai cũng giống ai mà thôi. Ai yêu ai, ai hận ai cũng không còn quan trọng.