Năm hai mươi hai tuổi cô tốt nghiệp khoa quản trị nhân sự của một trường đại học công lập. Cô không có ý định học lên cao hơn nữa vì cô muốn lập tức ra đời và kiếm việc làm. Cô cần một công việc có thu nhập, có tương lai phát triển để chứng minh với bố mẹ cô rằng, phụ nữ hoàn toàn có thể sống tự lập mà không cần phải dựa vào đàn ông.
Một tháng sau khi tốt nghiệp, cô phỏng vấn thành công và được nhận vào làm trong một công ty nhà nước với vị trí nhân viên phòng hành chính - nhân sự. Công việc chính là pha trà, rót nước, hỗ trợ in tài liệu.. Nói chung tất cả những công việc tạp vụ mà chẳng ai muốn làm đều đến tay cô. Đó là một khoảng thời gian khó khăn với cô, không phải chỉ là trong công việc, mà còn là áp lực từ phía gia đình. Bố mẹ cô lại có lý do để bắt cô về nhà và tìm một công việc nhẹ nhàng, hoặc thậm chí là tìm một tấm chồng ở quê rồi sau đó ở nhà làm nội trợ. Tuy nhiên cô bỏ ngoài tai tất cả những điều đó. Cô lao vào làm bất cứ việc gì được giao, và hoàn thành nó một cách xuất sắc. Bởi vì trong đầu cô luôn niệm chú một điều, cô sẽ không bao giờ ở một vị trí công việc quá ba năm. Nếu như ba năm sau cô vẫn không được thăng chức, cô chắc chắn sẽ chủ động tìm kiếm một cơ hội khác.
Nếu người ngoài nghe được những điều mà cô đang nghĩ, có lẽ họ sẽ cảm thấy cô chỉ là một cô sinh viên mới ra trường với những mộng tưởng viển vông. Tuy nhiên người ta không có cơ hội cười nhạo cô bởi vì hai lý do. Lý do thứ nhất là họ không nghe thấy những suy nghĩ trong đầu của cô, và lý do thứ hai là cô thực sự đã được thăng chức lên vị trí trưởng phòng nhân sự sau đúng hai năm rưỡi cô làm việc tại công ty này.
Sau khi trưởng phòng nhân sự từ chức vì một lý do gì đó, ai cũng nghĩ là người lên thay cho vị trí đó sẽ là phó phòng hiện tại. Bởi vì ngoài cô ta ra làm gì còn ai đủ năng lực để ngồi vào vị trí đó. Ấy vậy mà khi Giám đốc ra quyết định bổ nhiệm A cho vị trí trưởng phòng, tất cả mọi người đều ngạc nhiên trợn tròn đôi mắt. Phó phòng cũng tức giận không nói nên lời vì chiếc ghế tưởng nằm chắc trong tay lại bỗng nhiên vụt mất.
Những lời đồn cũng từ đó xuất hiện trong công ty này. Người ta nói rằng chắc chắn A đã dùng mưu hèn kế bẩn, thậm chí là mỹ nhân tâm kế để dành được vị trí này. Giám đốc tuy đã gần bốn mươi tuổi và cũng có gia đình, thế nhưng vẻ ngoài hào hoa của ông vẫn khiến cho những cô gái trẻ trong công ty phải mê mẩn. Và người ta vẫn thường hay suy bụng ta ra bụng người như thế.
Trong lúc bọn họ đang mải mê chém gió, đặt điều và ghen tị với người này người kia thì A vẫn đang cật lực làm việc. Trong những buổi họp lãnh đạo cấp cao mà chẳng cô nhân viên nào muốn đến để pha trà rót nước thì A lại tình nguyện tham gia, ngay cả vị trí lễ tân trực ở công ty mỗi ngày cuối tuần cô cũng đồng ý giúp đỡ để cho cô nhân viên lễ tân có thời gian đi hẹn hò với bạn trai. Mỗi lần được tham gia những cuộc họp như vậy thì cuốn sổ tay của cô lại dày thêm cả chục trang. Cuối cùng khi lãnh đạo công ty yêu cầu thay đổi phương thức vận hành chuyển toàn bộ sang công nghệ số, thì cô lại là một nhân viên của phòng hành chính – nhân sự duy nhất nắm được tất cả mọi kiến thức về vận hành hệ thống quản lý, thậm chí còn có thể làm tham mưu cho giám đốc khi mà các vị trưởng phòng của các bộ phận khác còn lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì.
Công ty hàng năm phải chi ra nhiều tỷ đồng để phòng hành chính – nhân sự có thể chiêu mộ được những nhân tài về cho công ty, vậy mà A lại dám khẳng định là bản thân có thể giúp công ty tiết kiệm được năm mươi phần trăm khoản chi phí hàng năm đó. Với điều kiện nếu cô làm được thì số tiền đó phải trở thành mức lương hàng năm của cô. Còn nếu cô không thể làm được sau ba tháng nhận nhiệm vụ, thì không cần ông chủ lên tiếng, cô cũng sẽ tự cuốn gói khỏi công ty này.
Ban đầu giám đốc cảm thấy không hoàn toàn tin vào tính khả thi của nhiệm vụ này, tuy nhiên ông vẫn rất hứng thú với sự tự tin và nhiệt huyết của cô nhân viên trẻ này, nên ông quyết định để cô được phép thực hiện nhiệm vụ này trong ba tháng. Trong ba tháng đó cô sẽ không cần phải làm những công việc tạp vụ nữa, mà có thể hoàn toàn thoải mái sử dụng các công cụ có sẵn của công ty để hoàn thành nhiệm vụ.
Kết quả là còn chưa đến ba tháng, và cũng chẳng cần sử dụng công cụ nào của công ty này, ngoại trừ những tấm danh thiếp có in logo của công ty, cô đã có thể chiêu mộ được năm người từng là các quản lý cấp cao từ các công ty đối thủ khác.
Sau khi chính thức trở thành trưởng phòng nhân sự, cô ngày càng bận rộn hơn. Trước đây còn có thời gian gọi điện về nhà đẻ nghe bố mẹ cằn nhằn chuyện chồng con, bây giờ thì ngay cả thời gian gọi điện cũng không có. Cách làm việc của cô cũng không giống như người khác. Cô không ngồi im tại văn phòng để chờ ứng viên đến phỏng vấn, mà tự mình đi tìm kiếm những ứng viên mà cô cho là tiềm năng và phù hợp với vị trí mình muốn tuyển.
Cô chỉ xuất hiện ở công ty khi cần họp với ban lãnh đạo hoặc họp tổng kết phòng nhân sự. Sau khi nhìn thấy hiệu quả trong cách làm việc có chút khác người của cô, giám đốc cũng chẳng còn soi xét xem cô có đang ở văn phòng hay không, cô có đang thực sự làm việc như cách mà ông vẫn phải theo dõi những nhân viên trước đây của ông nữa. Chỉ cần cô có thể mang về kết quả hơn cả mong đợi của ông, là ông sẽ cho cô toàn quyền quyết định phương thức làm việc của mình.
Mỗi ngày hoàn thành công việc về đến nhà cũng đều đã hơn chín, mười giờ tối. Bố mẹ cô thì cũng đã ngủ từ sớm, và cô cũng chẳng còn sức để nhớ đến chuyện gọi điện về nhà. Cô tắm rửa vội vàng rồi lăn ra giường ngủ một mạch tới tận sáng.
Phần vì công việc bận rộn, phần vì tư tưởng độc thân nên A chẳng có ý định sẽ kết hôn, thậm chí là yêu đương cũng chưa từng có trải nghiệm. Cô không bài xích yêu đương, tuy nhiên với tình hình hiện tại thì có lẽ cô cũng sẽ gác chuyện này sang một bên. Vì cô sẽ chẳng bao giờ có thể tìm được một người đàn ông phù hợp với mong muốn của mình. Không có người đàn ông nào yêu thật lòng mà không muốn kết hôn, và những người không muốn kết hôn thì sẽ chỉ muốn tình một đêm hoặc vui chơi qua đường. Cô muốn được yêu cuồng nhiệt, nhưng không phải áp lực chuyện sẽ lập gia đình. Tư tưởng có phần không phù hợp với xã hội hiện tại khiến cô cảm thấy thôi thì dẹp luôn đi vậy.
Hôm nay cô vẫn kết thúc công việc muộn hơn mọi ngày, tuy nhiên trên đường về nhà cô mới thấy có điều gì đó khác lạ. Đường phố lúc này đông đúc hơn, người người nhà nhà kéo nhau xuống đường, vui vẻ nói cười. Gia đình nào có con nhỏ thì trên tay chúng còn là những món đồ chơi màu sắc sặc sỡ, những chiếc đèn đủ hình thù càng tô điểm thêm cho đường phố náo nhiệt. Cô không dừng lại mà cố gắng rời khỏi đoạn đường đó thật nhanh, nhưng dường như mọi con phố đều đông đúc như vậy. Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi những con đường chật chội để về đến nhà.
Không lâu sau khi được bổ nhiệm lên vị trí giám đốc phòng nhân sự, cô đã tự mua được cho mình một căn chung cư trên tầng mười một của một trong những tòa nhà đắt giá nhất thành phố. Cô tự rót cho mình một lý rượu vang rồi bước ra ngoài ban công thưởng thức. Đường phố bên dưới vẫn ồn ào náo nhiệt, những ánh đèn lấp lánh sáng rực cả một vùng, những tiếng cười nói vui vẻ bỗng khiến cô cảm thấy có chút chạnh lòng.
Năm nay cô đã ba mươi lăm tuổi và vẫn còn độc thân. Thay vào đó cô đã có được một sự nghiệp được bao người ngưỡng mộ, một căn nhà cho riêng mình tại thành phố. Cô hoàn toàn tự chủ và tự quyết tất cả mọi vấn đề trong cuộc sống. Không ai cằn nhằn, không ai ngăn cấm, và cũng chẳng có ai để sẻ chia.
Nhấp một ngụm rượu vang, để cho chất cồn ấm nóng chảy dọc cổ họng trong một buổi tối mùa thu se lạnh thế này quả là một cảm giác tuyệt vời. Cô chợt nhớ lại lời mẹ cô từng nói, "Nếu như con chắc chắn rằng bản thân có thể chịu đựng được cảm giác cô đơn suốt phần đời còn lại, mỗi dịp lễ tết nhìn thấy người ta gia đình nhỏ quây quần vui vẻ hạnh phúc, rồi nhìn lại căn nhà trống vắng lạnh lẽo của mình mà không rơi một giọt lệ nào, vậy thì con hãy cứ độc thân. Hôn nhân có thể chẳng mang lại được cho con cảm giác hạnh phúc giống như con mong chờ, thậm chí là có những lúc cãi vã, hay thậm chí là đau khổ. Thế nhưng đó mới gọi là cuộc sống con à!"
A nhìn lại lần cuối khung cảnh náo nhiệt bên dưới, sau đó quay đầu bước vào căn nhà của mình. Cô bước tới sát tường, tắt công tắc điện, đặt ly rượu lên bàn và ngồi tựa lưng vào ghế sô pha. Cô đang tự tận hưởng cảm giác trống vắng trong căn nhà của mình. Ánh trăng sáng vằng vặc rằm tháng tám chiếu rọi và căn nhà lại khiến cho không gian càng trở nên lạnh lẽo. Từ xa, tiếng nói cười vẫn thỉnh thoảng vọng lại. A ngửa cổ tựa vào thành ghế, nhắm nghiền đôi mắt. Hai hàng lệ lặng lẽ tuôn trào từ hai bên khóe mắt. Cô khóc không phải vì cảm giác cô đơn do không chịu kết hôn, cũng chẳng phải vì sự yên tĩnh có phần lạnh lẽo của căn nhà đối lập với sự ồn ào huyên náo ngoài kia.
A mím chặt môi, cất tiếng nghẹn ngào, "Mẹ.. con nhớ mẹ!"