Một Đêm Kinh Hỉ: Thẩm Tiên Sinh, Xin Hãy Tự Trọng

Chương 10: Chương 10





Diệp Nhược Sơ nín thở, căng thẳng nhìn Thẩm Mặc Hàn, không dám nói lời nào…
Trong một giây tiếp theo, một bàn tay to giữ lấy sau gáy của nàng ấn về phía trước, môi mỏng trực tiếp phủ lên môi nàng.

Nàng sững sờ tại chỗ, sau khi phản ứng lại lập tức cắn môi hắn, nhân lúc hắn bị đau nhanh chóng đẩy hắn ra.

“Thẩm! Mặc! Hàn!”
Chống đỡ cơ thể mềm nhũn choáng váng của mình, Diệp Nhược Sơ co người về phía cửa sổ xe, tránh xa hắn.

Thẩm Mặc Hàn cau mày, môi mỏng hơi mím lại.

Tại sao lại muốn đùa giỡn giáo viên của em trai? Có phải rất thú vị không?
Một lúc sau, nhìn gò má cô vốn ửng hồng vì say rượu, giờ càng thêm hồng, hắn mới thu hồi ánh mắt, lười biếng nói.

“Cô giáo Diệp, chỉ là đùa giỡn mà thôi…”
Có ai lại đùa giỡn như vậy không?
Diệp Nhược Sơ sợ hãi và cảnh giác liếc nhìn hắn, xoay người, không muốn nói chuyện với anh ta nữa!
Xe im lặng chạy, đến trước cửa nhà họ Thẩm mới dừng lại.


Nàng như trút được gánh nặng!
Diệp Nhược Sơ vội vàng xuống xe, một đôi tay đột nhiên duỗi tới!
Rút ra bài học từ vừa nãy, nàng một tay nắm lấy bàn tay to lớn kia, giận giữ mắng, “Anh còn muốn làm gì nữa?”
Bàn tay trắng nõn rất mềm mại, không đủ một nắm tay của hắn.

Nắm tay nàng như vậy, không hiểu sao đáy lòng anh lại có chút xao động.

Đôi mắt Thẩm Mặc Hàn âm trầm, thấp giọng nói, “Cô giáo Diệp cảm thấy hiện tại tôi đang làm gì?”
Thanh âm Diệp Nhược Sơ từ trong hàm răng ép ra ngoài!
“Tôi hi vọng Thẩm tiên sinh tốt hơn không nên làm những hành động ám muội đó nữa! Nếu không tôi sẽ không khách khí!”
Nghe vậy, Thẩm Mặc Hàn nghiêng người về phía trước một chút, Diệp Nhược Sơ nghiến răng, vội vàng lùi về sau để tránh anh ta.

Sau lưng là ghế dựa, dù có muốn trốn, nhưng có thể trốn đi đâu được?
Kết quả, nàng bị ép giữa ghế dựa và cơ thể nam tính của hắn, khuôn mặt hai người gần nhau, đôi môi gần như chạm vào nhau.

Giọng nói của Thẩm Mặc Hàn trong chốc lát đã trở nên trầm khàn, “Cô giáo Diệp, tôi làm gì ám muội với cô, hửm?”
Trên khuôn mặt tràn đầy nhiệt độ hắn phun ra, Diệp Nhược Sơ ngửa đầu ra đằng sau, thân thể khẽ run lên.

Nàng nghiến răng nghiến lợi phát ra âm thanh, “Anh bây giờ như vậy chính là làm hành động ám muội với tôi!”

“Thật sao?” Ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Mặc Hàn ấn xuống, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, “Mở rồi.


Cái gì mở rồi?
Diệp Nhược Sơ bối rối nhìn hắn, nhưng thấy hắn ra hiệu kêu nàng nhìn vào ngực mình.

Nàng nhìn xuống ngực mình, lúc này mới chú ý đến dây an toàn.

Hắn chỉ… giúp nàng cởi dây an toàn…
Đột nhiên, hai má nàng đỏ bừng như muốn rỉ máu! Lúc này chỉ ước có một cái lỗ để chui xuống!
Mất mặt! Thật sự quá mất mặt! Nàng chưa từng mất mặt như vậy trong đời!
Thẩm Mặc Hàn thả tay nàng ra và nhướng mày.

“Hiểu lầm tôi muốn quấy rối cô, có phải cô giáo Diệp nên xin lỗi không?”
Lần này là lỗi của nàng, Diệp Nhược Sơ không còn gì để nói, đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói “Thực xin lỗi!”
Thẩm Mặc Hàn vẫn có chút không vừa ý, “Sao lại xin lỗi?”
Phù, Diệp Nhược Sơ hít sâu một hơi, đổi chủ đề, “Thẩm tiên sinh, đã đến nhà rồi.


Hắn ngồi yên không nhúc nhích, “Cô giáo Diệp, nếu đã nói rồi, có phải hay không nên nói rõ ràng một chút?”
Tất cả cơn tức giận đều vọt lên,nàng cố gắng đè nén xuống, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi đã hiểu lầm Thẩm tiên sinh muốn quấy rối tôi, thật xin lỗi!”
“Cảm thấy có lỗi là tốt rồi…”
Nhướng mày, Thẩm Mặc Hàn mở cửa xe bước xuống, Diệp Nhược Sơ đi theo phía sau, trong lòng tràn đầy tức giận và xấu hổ….