Một Đóa Hoa Hồng Gai

Chương 1: Chú, thật cảm ơn chú



"Tôi từng chờ, lúc mong muốn anh ấy nhất, anh ấy không hề xuất hiện. Khi tôi sắp buông bỏ rồi, rốt cuộc tại sao anh đứng trước mặt tôi?"

* * *Tua thời gian* * *

Trong một căn phòng tối tăm, đứa trẻ ngồi co ro nơi góc phòng. Xung quanh rất tối, hầu như chẳng nhìn thấy gì, bụng lại đói, đứa trẻ chịu không được bao lâu liền ngất đi.

* * *

"Hai anh chị lại làm gì Băng Băng rồi? Hả? Con bé bây giờ đâu rồi?" Một ông cụ lớn tuổi tức giận giơ gậy liên tục đánh vào hai người dưới đất.

Người đàn ông ngũ quan nhìn rất tầm thường, chặn cây gậy chuẩn bị đánh xuống tiếp của ông cụ lại, tức giận nói:

"Chỉ là một đứa con gái thôi mà, để ở nhà thật chướng mắt, bà Lý nói rất thích nó, con bán cho bà ấy rồi. Dù sao cũng không phải con trai, ba có cần nổi điên đến thế không?"

Hiển nhiên đây chính là vở tuồng trọng nam khinh nữ trong truyền thuyết.

Ông cụ nghe thế, gương mặt già nua tức đến đỏ bừng cả lên, hai cánh tay run rẩy, không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, lại cầm gậy vung xuống. Lần này ngay cả sức người đàn ông cũng không cản nổi nữa, cây gậy liên tục rơi xuống.

Trong lòng người đàn ông thầm nghĩ nếu mình không chặn ông cụ lại chắc chắn sẽ bị đánh chết. Nghĩ thế, liền giơ tay đẩy ông cụ một cái, không ngờ phía sau là cầu thang. Ông cụ lăn từ phía trên xuống, khắp người đầy máu, không biết sống chết. Hai vợ chồng thấy thế vô cùng sợ hãi, gọi xe cấp cứu.

* * *

"Ba hiền lành như thế chắc chắn sẽ không sao đâu, không sao đâu, không có gì đâu." Một người phụ nữ lẩm bẩm.

Người đàn ông lăng nhăng dựa vào tường chế giễu:

"Chị dâu cả à, chị không biết ba bị bệnh tim à? Các người đẩy ba từ trên cầu thang xuống xong, bây giờ lại đi cầu xin ba không sao, chị không thấy nực cười lắm à?" Nếu không phải ở đây là bệnh viện, anh chắc chắn sẽ xông lại đánh chết bọn họ.

Người đàn ông đứng bên cạnh người phụ nữ mắng:

"Súc sinh, cô ấy là chị dâu mày, mày lại dám mắng cô ấy như thế?"

Kỷ Đồng Đồng ra sức khuyên nhủ chồng:

"Chú ấy nói cũng không sai, lo cho ba trước đã."

Mạnh Cảnh Nhiên trừng mắt:

"Bà xem cái bộ dáng của nó, suốt ngày gái gú rượu chè, ra cái thể thống gì?"

Người đàn ông bị mắng cười khinh:

"Tôi chơi gái cũng là người ta chủ động bò lên, rượu chè là người ta đặt lịch để mời, bộ dáng không ra gì mà chức cao, của nhiều. Anh cả muốn gái chẳng có ai thèm ganh tị hử?"

Mạnh Cảnh Nhiên tức đến không nói nên lời:

"Mạnh Cảnh Hoa mày.. mày.. mày.."

Bà Kỷ kéo chồng:

"Ông đừng nói nữa."

"Chị dâu cả nhu nhược tôi không chấp nhất. Nhưng tôi cảnh cáo anh Mạnh Cảnh Nhiên, từ nay về sau còn dám đụng đến bảo bối của tôi, tôi nhất định có bản lĩnh khiến cho anh sống không bằng chết."

Tên Mạnh Cảnh Nhiên khốn kiếp đó lại dám đem bảo bối của anh đi bán, nếu không phải bà Lý thật lòng quý con bé thì không biết bây giờ con bé đã thành cái dạng gì rồi.

Mạnh Cảnh Hoa chửi thầm vài trăm lần mới bình tĩnh lại một chút, không quan tâm bọn họ nữa, quay ra nói với đứa trẻ co ro trong góc:

"Băng Băng đã đói chưa? Hôm qua giờ con chưa ăn gì cả, chú út dẫn con đi ăn xong lại vào chờ ông nhé?"

Mạnh Cảnh Nhiên xỉa xói:

"Ha, muốn có con đến thế không tự sinh, suốt ngày ham muốn con người ta làm gì?"

"Anh cả cứ nói quá, anh đã không lo được cho con bé, cũng không cần con bé, tôi lo còn không được sao? Tiểu Băng Băng đi thôi." Mạnh Cảnh Hoa kéo tay cô bé đi khỏi đại sảnh.

Ra cửa bệnh viện, cô bé nhỏ giọng nói:

"Chú Hoa, con không đói, con muốn chờ ông nội."

Cảnh Hoa xoa nhẹ cái đầu cô nhóc con, bảo:

"Ngoan, chúng ta đi ăn trước đã, đói không chăm sóc ông được."

"Vâng." Cái đầu nhỏ ngoan ngoãn gục xuống.

Màn hình trên cao lấp ló chiếu xuống con phố phồn hoa tuyệt đẹp, một lớn một nhỏ dắt tay nhau cùng đi trên con đường lúc sáng lúc tối, Mạnh Cảnh Băng nhìn cánh tay nắm lấy tay mình, đáy mắt mơ hồ ngấn lệ, trong đáy lòng nhỏ tràn ngập ước ao, nếu chú ấy là ba của mình thì thật tốt. Một người ba yêu thương con gái, mua quần áo cho con gái, mỗi tối ăn cơm cùng con gái, nhưng mà đáng tiếc, cô bé biết mình không phải con của người chú ấm áp này, chỉ là cảm thấy chú ấy.. ấm áp hơn ba mình rất nhiều.

* * *

- Nhà hàng trung tâm thành phố, tầng 12, bàn 214 -

Một bàn đồ ăn nhanh chóng được dọn ra, tất cả mọi thứ bày biện tinh tế, kích thích sự đói khát của con người, nhất là cô bé gái đã hơn một ngày không được cho ăn.

Cánh tay nhỏ bé giơ lên định gắp thức ăn trên bàn, sực nhớ ông chú nhà mình chưa động đũa liền lúng ta lúng túng thu tay lại, chu môi nói:

"Chú, mời chú dùng cơm ạ!" Cái giọng muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.

Mạnh Cảnh Hoa nhìn cái gương mặt kia, bật cười thành tiếng, dịu dàng nói:

"Ăn đi. Bảo bối, hay cháu về ở với chú đi. Ba mẹ cháu như thế làm sao có thể chăm sóc thật tốt cho cháu được? Dù chú không ở nhà thường xuyên được, nhưng mà có thím út tương lai ở đó chăm sóc cháu chú cũng yên tâm hơn?"

"Thím út ạ? Chú tìm được thím cho con rồi ạ?" Gương mặt bé tí không giấu được tò mò tra hỏi.

Mạnh Cảnh Hoa nào chịu nổi chiêu mè nheo của tiểu công chúa nhà mình, bất đắt dĩ nói:

"Tương lai thôi, cháu về ở nhớ nói tốt về chú nhiều một chút cho chú nhanh chóng rước người về, thế nào? Được không? Tiểu Băng Băng? Tiểu Phúc Tinh? Công Chúa bé nhỏ à~?" Cũng không quên nhờ vả, vẻ mặt giả vờ đáng thương vô cùng thành thạo.

Cái mặt nho nhỏ nhăn lại, tràng đầy nghiêm túc suy nghĩ rồi mở miệng anh đào nhỏ:

"Con giúp chú."

"Oa yêu con chết đi được."

"Con phải chăm ông khoẻ lại đã."

"Ăn xong chúng ta về chăm ba, bảo bối ăn nhiều một chút, con gầy quá."

"Chú cũng gầy mà."

"Chú gầy nhưng khoẻ mạnh dồi dào, con nhìn con xem, đây đây còn có xương mà thôi. Ôi bảo bối của tôi họ nuôi thế nào vậy kìa, dù không phải con trai cũng không thể bỏ bê như thế được, đúng là thời đại nào rồi trọng nam khinh nữ suốt ngày mong gia sản thôi, đáng đời sinh con xong không có con được nữa, đúng là quả báo mà.." Đang oán trách bỗng thấy cháu gái nhà mình im lặng, Mạnh Cảnh Hoa chửi thầm vội vàng dỗ dành:

"Ôi bảo bối, chú không có trách con đâu, không phải, chú sai rồi, con đừng giận mà, con nghĩ thử xem, sau này con ở với chú, chú sẽ nuôi con thật trắng trẻo mập mạp, ôi chao, nghĩ thôi đã thấy rất đáng yêu rồi!"

"Chú, cảm ơn chú, thật đấy!"

"Đứa trẻ ngốc, con là bảo bối của chú cơ mà, phải nâng niu chứ!"

Cái đầu nhỏ gục thật sát chén cơm, vài giọt lệ khẽ rơi hòa vào cơm, đáy lòng bỗng có dòng nước ấm áp dâng lên, cảm ơn chú tốt với con đến thế, cảm ơn chú không chê một đứa trẻ bị bố mẹ ghét bỏ như con, chú, thật cảm ơn chú.

Đêm nay một đêm vừa buồn lại vừa ấm áp nhỏ nhoi của một đứa trẻ 5 tuổi sắp bước vào cuộc đời trong gai. Liệu thứ tiếp theo chờ cô bé là gì? Hạnh phúc hay đau thương?