Một Đóa Hoa Hồng Gai

Chương 11: Nha đầu, anh về rồi



Hôm nay từ sáng sớm, cô nàng họ Mạnh đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, hiệu trưởng đứng nhìn thiếu nữ xách hành lý lên xe rời đi mừng đến rơi nước mắt. Cuối cùng ông cũng có thể tiễn quả bom nặng ký này đi rồi! Ngày nào ông ngồi ở trường cũng không thể yên tâm được, luôn nghĩ có khi nào hai vị công chúa ở nước Anh kia sẽ đánh boom tới nơi này của mình không? Thật sự rất đau khổ a, ăn không ngon ngủ không yên, huhuhu.

Trước khi đi, thiếu nữ cười như hoa nói với hiệu trưởng:

"Hi vọng sẽ sớm gặp lại ông."

Làm cho vị hiệu trưởng đang vui như hoa của chúng ta đột ngột héo xuống, lắp bắp nói:

"Ngài.. còn trở về.. ạ?"

Thấy thiếu nữ gật đầu, hiệu trưởng cả người run như cầy sấy, thiếu chút nữa đã quỳ xuống cầu xin.

Mạnh Cảnh Băng cười gật đầu chào hiệu trưởng rồi lên xe rồi, thật ra nàng không có thói quen trêu chọc người khác, chỉ là rất có thiện cảm với thầy hiệu trưởng này, nên mới trêu ông ấy một chút mà thôi.

Vừa bước lên xe Pol liền đưa điện thoại tới, giọng nói gào hét của đầu dây bên kia vang lên bên tai:

"Con nhóc kia, bao giờ mới chịu lết về hả? Mi bỏ cái thân già này ở đây đối phó với bọn người kia không thấy bất hiếu à? Không định về đây nhận người cha này nữa à? Hảaaa?"

Bạn Rose của chúng ta dù bị mắng sắc mặt vẫn rất vui vẻ hỏi đầu dây bên kia:

"Phụ vương người đã xử lý xong cả chưa?"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng hừ lạnh rồi kiêu ngạo đáp: "Ta ra tay dĩ nhiên là xong rồi, đã diệt nội gián với cả cảnh cáo hai đứa ranh kia cho mi rồi, còn không mau cút về đây!"

Mạnh Cảnh Băng cười khẽ, giọng nói như gió thu trả lời:

"Ngày mai sẽ cút tới trước mặt người."

Đầu dây bên kia dịu lại một chút nhưng lời nói vẫn mang giọng giận dỗi:

"Coi như nhóc con mi vẫn còn lương tâm."

Dạy dỗ thêm một lúc rồi mới cúp máy.

Mạnh Cảnh Băng cười cười nhìn ra bên ngoài bỗng lên tiếng:

"Dừng xe!" rồi bước xuống.

Đứng nhìn nghĩa trang trước mặt một lúc lâu, chậm rãi bước vào, đi thẳng tới một nơi rộng rãi có ba ngôi mộ được đặt cạnh nhau, đứng im một lúc, đặt đóa hoa hồng đầy gai trên tay xuống bia mộ, rồi nhẹ giọng nói:

"Có lẽ sau này không thể trở lại thăm mọi người nữa." liền quay người bước đi.

* * *

Sân bay quốc tế đông đúc nhộn nhịp, Mạnh Cảnh Băng ngồi ở hàng ghế chờ, nhìn khung cảnh vui mừng khi gặp lại người thân của những người xung quanh, đáy lòng hơi mất mát, nhìn một lát liền rủ mắt xuống như đang suy nghĩ gì đó.

Đợi đến khi Pol quay về nói đã chuẩn bị lên máy bay thì nàng mới đứng lên đi về phía máy bay chuẩn bị cách cánh, khi sắp gần tới cổng máy bay, tiếng nói quen thuộc từ phía sau đột nhiên vang lên:

"Nha đầu, anh về rồi."

Thiếu nữ bước chân hơi chậm lại, nhưng cũng không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.

Cung Tử Quân không ngờ người trước mặt không dừng lại, đứng bất động một cái liền chạy đến trước mặt thiếu nữ, hỏi:

"Nha đầu em không nhớ anh sao? Anh là Cung Tử Quân."

Thiếu nữ nhìn thiếu niên trước mặt, đáy mắt không hề dao động, nhẹ giọng hỏi lại:

"Chúng ta quen nhau sao?"

Thiếu niên nghe thế kinh hãi, vội vã kéo cánh tay thiếu nữ, cố gắng đè nén sự sợ hãi, nỉ non:

"Em thật sự không phải là Mạnh Cảnh Băng?"

Thiếu nữ trước mặt cười khẽ, biểu hiện như biết thiếu niên nhận nhầm người rồi, liền lắc đầu nói:

"Không phải."

Nói xong, nghe thấy nhân viên máy bay hối thúc, liền vội nói với thiếu niên:

"Anh nhận nhầm người rồi, xin buông tay, tôi sắp trễ chuyến bay rồi!" Vừa nói vừa kéo tay mình khỏi tay thiếu niên.

Cung Tử Quân chậm rãi buông tay, thấp giọng nói:

"Xin lỗi." Bước chân lung lay rời đi.

Đáy lòng liên tục tự nhủ 'Cô ấy không phải là nha đầu của anh, nha đầu nếu gặp anh chắc chắn sẽ vui mừng chạy lại ngay, không thể nào đối xử với anh như thế, cô ấy không phải là nha đầu của anh'.

Trước khi cửa máy bay đóng lại, Mạnh Cảnh Băng nhìn thấy thiếu niên kia ngồi thụp xuống đất, hai bả vai run rẩy kịch liệt, hình như đang khóc.

Nàng quay lại ngồi xuống chỗ ngồi của mình, chậm rãi mở lòng bàn tay ra, trong đó là một mặt dây chuyền hình đó hoa trong suốt mà khi nãy đã dùng lực giật từ trên cổ xuống, khiến trên cổ trắng nỏn hiện lên một dấu lằn đỏ bắt mắt.

Nhưng mà mặt dây chuyền trên tay đang nhuộm máu màu đỏ thẳm vì lúc nãy đã bị nàng nắm chặt, máu đỏ tươi nhỏ xuống sàn nhà. Thiếu nữ dường như không đau chút nào, ngồi thất thần ở đó không nhút nhích.

Khi Pol chuẩn bị ngồi xuống ghế bên cạnh, liếc mắt qua nhìn thấy cánh tay máu me đầm đìa của công chúa nhà mình thì thất kinh hồn vía, không quan tâm thân phận chủ tớ nữa, thô lỗ kéo nàng đi băng bó. May mà máy bay này cái gì cũng có, nên rất nhanh đã băng bó xong.

Thiếu nữ bất động nãy giờ đột nhiên hỏi:

"Ngươi có thấy quá tuyệt tình không?"

Pol đen mặt nhìn thiếu nữ lúc đối mặt với người ta thì bình tĩnh vô cùng kia làm hắn còn tưởng nàng không để tâm gì thiệt chứ, giờ toàn thân lại run rẩy như thế, khiến người ta nhìn mà chua xót. Thiếu nữ xinh đẹp ngồi trên ghế chua xót nói lại quá khứ của mình, như kể cho người khác nghe, cũng như tự nói cho mình nghe:

"Lúc đó anh ấy nói năm năm, trong những năm đó lúc nào tôi cũng mong anh ấy về, lúc đến kỳ hạn năm năm, sáng nào cũng sẽ đứng trước cửa nhà tìm bóng dáng anh ấy, liên tục động viên mình, anh ấy chỉ là về muộn một chút mà thôi, nhưng mà khi chú và thím bị chôn vùi trong ngọn lửa, tôi liền không còn hy vọng gì về anh ấy nữa. Trong lúc đói khát tôi bị người của ba tôi bắt lại, ông ấy và vợ mới có một đứa con trai, hạnh phúc vô cùng. Nhưng mà đó là ác mộng của tôi, con trai ông ấy rất thích đánh tôi, vết thương ở chân vốn đã khỏi bị nó đánh đến thiếu chút nữa là tàn phế. Có một lần tôi nghe ông ấy bàn bạn với một người đàn ông, tôi nghe thấy bọn họ nói là bọn họ cho người thêu ngôi nhà của chúng tôi, vì họ nói không nên giữ lại hiểm quạ như chúng tôi, người đàn ông kia tôi vừa nhìn đã nhận ra, là ba của anh ấy. Trong đáy lòng vốn cam chịu của tôi dân lên hận ý, lúc con trai ông ta đánh tôi, tôi liền thuận theo đó giả chết, kế hoạch nhanh chóng thành công. Cũng chính lúc đó tôi gặp ba nuôi, ông ấy nằm bên cạnh tôi, lúc đó tôi tưởng ông ấy đã chết rồi, nên cũng không quan tâm mà quay người đi, nhưng lúc tôi chuẩn bị bỏ đi thì nghe giọng nói già nua vang lên:" Cứu "rất nhỏ, nhưng đủ để người nhạy cảm như tôi nghe thấy. Lúc đó trong lòng tôi rất bình tĩnh, nghĩ cứu một người có lẽ khi đói chết sẽ được lên thiên đường thì sao, nghĩ thế liền quay lại kiểm tra người nằm dưới mặt đất, sau khi thấy người còn thở liền nhanh nhẹn sờ soạng khắp người ông lão, moi ra một cái điện thoại, nhấn gọi xe cấp cứu rồi mệt mỏi mà ngất đi lúc nào chẳng hay."