Một Đóa Hoa Hồng Gai

Chương 14: Cả đời bên người



Còn hai đương sự trong lúc tranh đấu sống chết này lại không hề mãi mai lo sợ gì, ngồi đối diện mắt to trừng mắt nhỏ nói chuyện tình yêu với nhau.

Thật ra là người cha trên danh nghĩa vô cùng tò mò về chàng trai có thể khiến con gái mình thương tâm nên mới có một màn tra hỏi như bây giờ:

"Thằng nhóc đó tên gì?"

"Không biết."

"Thế bao nhiêu tuổi, có đẹp trai không?" Cha già không hề nản lòng liên tục hỏi.

"Không nhớ."

"Thế rốt cuộc con có thích hắn không?"

"Không thích."

"Nếu không thích sao phải thương tâm?" Giọng điệu nhất định phải hỏi cho ra.



"Không có."

"Hazzz, Rose này, cha nói con nghe, nếu con thích một người thì nên nói rõ với người đó đi, huống hồ chi cậu ta cũng thích con, nếu hai người thích nhau như thế, hà cớ gì lại làm khổ chính mình chứ? Có đúng không? Nhóc con, ta năm đó cũng giống như con, chọn một người mình không thích, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi."

Quốc Vương đáy mắt hơi xa xăm, như nhớ tới chuyện gì đó, lại như thương tiếc tình cảm cho con gái mình, cánh tay già nui xoa nhẹ đầu thiếu nữ, thành tâm khuyên:

"Dù có chuyện gì hai người cũng nên nói rõ mới quyết định được, có lúc chuyện con đinh ninh là người này làm, nhưng người đó lại không làm gì cả. Con có hiểu ý ta không?"

Mạnh Cảnh Băng kiên nhẫn nghe, ghi nhớ từng chứ, từng chữ, thật lâu sau mới mấp máy môi, nhẹ giọng nói:

"Cha, con hiểu rồi."

Quốc Vương cười, phất tay rời đi. Trong lòng thầm an tâm, có lẽ từ đầu ông sai rồi, vốn không nên tìm cho con bé một người có thể giúp nó yên ổn lên ngôi, nếu như tâm nó không ở đó, nó cũng không thể hạnh phúc, ở bên thằng nhóc kia cũng tốt. Lúc ông gặp nó trước cửa điện, liền biết đóa nghiệt duyên này không thể cắt được rồi. Đến cuối cùng những cái gai trên chiếc hoa hồng gai của con gái ông cũng có người có thể nhổ xuống rồi.

* * *

Lễ sắc phong người kế vị của vương quốc Anh chính thức được bắt đầu, tất cả gia tộc máu mặt của các nước tập hợp đầy đủ tại đại sảnh, bắt mắt nhất trong số đó là một thiếu niên. Ngoại hình vô cùng tuấn tú, cũng là người nhỏ tuổi nhất được ngồi ở đây, nghe nói là do đích thân quốc vương mời tới, ai cũng đoán là phò mã tương lai.

Tiếng kẻng thứ nhất vang lên, báo buổi lễ chính thức bắt đầu. Cánh cửa từ từ mở ra, hai bóng người xinh đẹp sắc sảo cùng sánh bước vào đại điện, bốn chữ thịnh thế mỹ nhan cũng chỉ có như thế. Hai vị công chúa chậm rãi đi đến chỗ của mình ngồi xuống.

Khi tiếng kẻng thứ hai vang lên, một ông lão dắt tay một thiếu nữ bước vào, váy dài đen nhánh, hoa hồng trắng xóa đầy gai nhọn, người khoác lên mình bộ váy lại là một thiếu nữ dung mạo nhẹ nhàng, đôi mắt tĩnh lặng như gió, không hề nhìn thấy chút gai góc nào. Điều trái ngược này không hề làm cho người ta chán ghét, thậm chí còn kích thích tấm lòng bảo vệ của đàn ông, muốn thay thế những chiếc gai kia bảo vệ nàng.

Ông lão nắm lấy cánh tay trắng nõn mềm mại của thiếu nữ đi đến chiếc ghế cao nhất đặt ở giữa cung điện. Lúc này đây, lòng mọi người thầm hiểu rõ người thừa kế là ai rồi.



Quốc Vương đứng trước chiếc ghế, quay mặt lại, vỗ nhẹ vào tay nàng, giọng điệu nghiêm nghị nói:

"Tại đây, tôi xin truyền lại ngôi vị vua của vương quốc này cho con gái của tôi.. Enila Đại Công Chúa của nước Anh. Cũng thông báo tôi sẽ cùng con gái thứ ba của mình mai danh ẩn tích, an hưởng tuổi già, rất cảm ơn mọi người đã quan tâm."

Tất cả người ở đại sảnh im như tờ, trong lòng đều là câu hỏi 'Có phải tôi nghe nhầm không?'nhưng khi nghe câu sau tất cả đều buồn cười, cái này là vì hai người muốn an hưởng tuổi già nên mới giao lại quyền hành, tùy tiện tìm một người đó hả? Người ngơ ngác nhất trong số này chính là Đại Công Chúa của chúng ta, giao vương vị cho nàng? Không phải ông ấy đã cảnh cáo nàng không nên tham lam sao?

Đến khi quốc vương dẫn con gái bảo bối của mình đi mất rồi, mọi người mới hoàn hồn, bắt đầu chúc mừng vị quốc vương mới. Có lẽ đây là lần truyền ngôi bất ngờ nhất trong lịch sử, vua truyền ngôi cho trưởng nữ rồi dắt sủng nữ đi an hưởng tuổi già, chuyện cười này trở thành đề tài bàn tán rất lâu.

* * *

"Công chúa Rose."

Bước chân đang định lên xe, đột nhiên giọng nói đằng sau vang lên. Mạnh Cảnh Băng theo bản năng quay lại nhìn phía sau, bắt gặp bóng người quen thuộc liền nghi ngờ nhìn cha mình. Quốc Vương cũng không biện minh, cười cười, xoa nhẹ đầu thiếu nữ, nói:

"Đi đi." rồi lên xe trước.

Mạnh Cảnh Băng nhìn thiếu niên quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm trước mặt, khoé miệng cong cong, nói:

"Tôi không còn là Công Chúa nữa, bây giờ tôi chỉ là một người bình thường, họ Cảnh tên Băng, anh cứ gọi tên tôi là được rồi."

Cung Tử Quân rất thông minh đổi lời ngay:

"Vậy Cảnh Băng tiểu thư, xin hỏi em có thiếu một người bạn trai không?"

Mạnh Cảnh Băng nhớ tới điều Quốc Vương nói với mình, thật lâu sau mới chậm rãi trả lời:

"Tiêu chuẩn chọn bạn trai của tôi là một người nông dân bình thường."

"Vậy nếu tôi nguyện trở thành người nông dân bình thường, em có thể chấp nhận tôi không?"

"Có thể."

Nụ cười trên mặt thiếu niên vô cùng rực rỡ, đi tới trước mặt thiếu nữ, nhẹ nhàng ôm người vào lòng, giọng nói run rẩy:

"Nha đầu, anh xin lỗi, để em đợi lâu như thế."

Mạnh Cảnh Băng nhoẻn miệng cười, nụ cười thật tâm mà từ rất lâu đã không còn xuất hiện, bàn tay mềm mại vuốt nhẹ lưng thiếu niên.

Có lẽ là định mệnh chú nhỉ? Hay người này là nghiệt duyên của con? Chú đã thấy chưa? Bảo bối của chú đã tìm được người vì mình mà từ bỏ tất cả như chú rồi, chú, thật sự cảm ơn chú.

Cả một đời người, không cầu vinh hoa muôn đời, chỉ mong có một người có thể cả đời ở bên ta.