Anh đi ra từ trong sân, áo sơ mi trên người để mở hai nút, áo khoác âu phục vắt trên khuỷu tay, hờ hững nhìn tôi chăm chú.
“Ngây ra đó làm gì?” Anh nói: “Bây giờ em là trợ lý của tôi, nhanh chóng thích ứng đi, sự kiên nhẫn của tôi kém lắm.”
Tôi vội vàng đi theo, nhận lấy áo khoác trong tay anh, vô thức hỏi một câu: “Không phải là chim hoàng yến sao?”
Bước chân của Giang Ứng Hoài dừng lại, tôi va vào tấm lưng cứng rắn của anh, đau đến mức nhe nanh giơ vuốt.
Anh dùng một tay bóp cằm tôi.
Tôi bị ép ngẩng đầu, nhìn vào trong mắt anh.
Ánh mắt anh hơi tôi, khóe miệng tạo nên độ cong như có như không: “Em vẫn biết rất rõ vị trí của mình đấy.”
Tôi cười gượng hai tiếng.
“Cút.”
Một giây sau, anh hất tôi ra, giống như ngại bẩn, anh nhận lấy chiếc khăn mà người làm đưa tới, lau từng ngón tay thon dài của mình.
Anh gọi dì Tần quản giá tới sắp xếp chỗ ở cho tôi.”
“Phòng của em tôi đã dọn sạch từ lâu rồi.” Anh lạnh như băng nói: “Với thân phận bây giờ của em thì ở phòng của người làm thích hợp hơn.”
Tôi không có ý kiến, trong mấy năm qua, có chỗ nào mà tôi chưa từng ở.
Hình như Giang Ứng Hoài rất muốn nhìn thấy tôi khuất phục, nhưng khi tôi thật sự im lặng, anh lại có chút không thích ứng được.
Anh giống như sương giá: “Mọi thứ này đều do em tự mình lựa chọn, đừng tưởng rằng mình vẫn là cô chủ.”
Thực chất, căn phòng dành cho người làm đó còn dễ chịu hơn căn phòng khi tôi còn làm cô chủ.
Tổng thể căn phòng theo màu ấm, mặt trời mọc lên là ánh nắng chiếu vào xuyên qua cửa sổ sát đất, giường chiếu mềm mại sạch sẽ, có nguyên một mặt tường là kệ sách, phòng tắm riêng, thậm chí còn có một phòng để quần áo nho nhỏ.
“...”
Tôi im lặng lùi lại hai bước, nhìn thoáng qua căn phòng của Giang Ứng Hoài ở sát vách.
Tôi nói: “Dì ơi, hình như cháu nhìn lộn rồi, sao cứ cảm thấy phòng của Tổng giám đốc còn không lớn bằng phòng cháu vậy?”
Nụ cười trên mặt dì Tần tiêu chuẩn đến mức có thể dùng thước để đo, dì ấy nói: “Không có chuyện đó đâu. Đúng rồi, cô Giang, nếu như cô muốn sử dụng bể bơi riêng thì đi từ đây rẽ trái xuống lầu là được.”
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười.
Cảm ơn, nhưng ai đời thư ký mà còn có thể dùng bể bơi riêng? Đi cos nàng tiên cá khiến cho kim chủ vui vẻ hay sao?
*
Tôi bị một hồi chuông điện thoại vang lên làm tỉnh giấc.
Đây là tuần thứ hai sau khi tôi quay về nhà họ Giang, ngày nào cũng loay hoay như con quay.
Công việc mà Giang Ứng Hoài sắp xếp cho tôi rất không khớp với sự tưởng tượng của tôi.
Không có cảnh hương diễm cưỡng chế ân ái, chỉ có nô lệ thực thụ.
Ban ngày anh đi làm, tôi cũng phải đi theo, người thư ký nữ kia chịu trách nhiệm dạy tôi xem bảng báo cáo, sử dụng phần mềm, cố gắng rót những số liệu đó vào đại não đã rỉ sét của tôi.
Tôi không chỉ một lần nghe thấy cô ấy yêu cầu Giang Ứng Hoài tăng lương.
Làm thư ký đời sống, tôi còn phải học thuộc lòng bảng hành trình của Giang Ứng Hoài.
Mỗi lần khi anh ăn cơm, tôi sẽ giống như con chim cuốc trong đồng hồ báo thức, lớn tiếng thông báo.
“Giang Thư Ý.”
Sự không hài lòng của anh đối với công việc của tôi chiếm đến tám chín phần mười, có điều trưa hôm đó là nghiêm trọng nhất.
Anh ném đũa đi, gầm thét với tôi: “Chuyện tôi buổi sáng ngồi trong nhà vệ sinh nửa tiếng lướt Tiktok đừng có ghi vào bảng báo cáo! Em đứng ở cửa ra vào nghe lén à?”
Ngoài ra, anh cũng sẽ đưa tôi đi tham gia tiệc tối, cosplay bạn gái bình hoa.
Đương nhiên, bạn gái của Thái tử gia Bắc Kinh không phải là việc người bình thường có thể làm được, tôi bị ép bổ túc rất nhiều kiến thức trong giới doanh nhân, trở thành một bình hoa có học thức.
Thậm chí nguyên cái kệ sách chiếm một mặt tường trong phòng tôi cũng là được chuẩn bị cho tôi, tôi nhất định lại xem hai mươi trang mỗi ngày, còn phải viết ghi chép vào sách.
… Nếu không phải biết anh và tôi đều được nhận nuôi, tôi thật sự rất nghi ngờ anh kế thừa gen của ba Giang mẹ Giang.
Tối nay, hơn nửa đêm, Giang Ứng Hoài gọi điện thoại liên hoàn đòi mạng tới cho tôi.
“Alo…”
“Dậy,” Anh nói lời ít mà ý nhiều: “Đến phòng tôi.”
Nói xong thì cúp máy.
Mà tôi thì chợt tỉnh táo lại.
Gì cơ?
Đêm khuya, trai đơn gái chiếc, ở cùng một phòng.
Tôi cuối cùng cũng phải bắt đầu thực hiện chức trách của chim hoàng yến rồi sao?
Trước kia, thái độ của tôi đối với Giang Ứng Hoài rất kém, kém đến mức tôi nghĩ cho dù bây giờ có bị trả thù như thế nào cũng là bình thường.
Khi còn nhỏ, tôi không dám chống lại bố Giang mẹ Giang, cũng chỉ có thể ra tay với cậu bé mới tới này.
Tôi bỏ thêm mù tạc vào cơm của anh, bỏ chuột chết vào dưới gối.
Ở trong trường, tôi nói bóng gió với những học sinh muốn la li3m những xí nghiệp phụ hùng mạnh của nhà họ Giang, nói rằng Giang Ứng Hoài không được yêu thương, cứ tùy ý bắt nạt anh là có thể lấy lòng tôi.
Mọi thứ đều vô cùng thuận lợi.
Giang Ứng Hoài cũng không kiện cáo gì, tôi vẫn luôn chờ anh suy sụp, chờ anh chủ động rời khỏi nhà họ Giang.
Nhưng tôi không chờ được.
Tôi đợi đến năm mười tám tuổi, bố mẹ tổ chức tiệc sinh nhật long trong cho anh, chính thức tuyên bố anh bước vào nhà họ Giang.
Yến tiệc sang trọng, chàng trai đứng dưới ánh đèn, được mọi người chú ý đến.
Mà tôi thì đứng trong góc u tối, sắp cắn nát răng.
Xã hội thượng lưu không bao giờ thiếu những con chó nịnh nọt, ở nơi người lớn không thấy được, tôi bị bọn họ bao vây bên cạnh suối phun.
“Mày còn dám nói sau này mình là người thừa kế duy nhất của nhà họ Giang, có biết xấu hổ không?”
“Còn cô chủ nữa chứ, tao thấy cũng chỉ có thế thôi, chỉ là một đứa con rơi, nhà họ Giang chướng mắt nó nên mới nhận nuôi Giang Ứng Hoài.”
“Mày hại bọn tao đắc tội cậu ta, mày lấy cái gì đền đây!”
…
“Quả thật là thứ ti tiện tới từ cô nhi viện, trời sinh chả ra làm sao!”
Người cuối cùng dứt lời, tôi cười lạnh một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt tôi nhìn về phía chàng trai luôn yên lặng nghe ở sau lưng bọn họ.
“Anh trai,” Đây là lần đầu tiên tôi gọi anh như vậy: “Bọn họ mắng anh đó, nói anh là thứ ti tiện chả ra làm sao.”
Tôi và Giang Ứng Hoài đến từ cùng một cô nhi viện, đám chó đó coi như đã chọc trúng ống thở của bọn tôi rồi.
Mặc dù tôi cho rằng Giang Ứng Hoài sẽ không quan tâm đ ến tôi.
Nhưng anh lại đi đến, chậm rãi xắn tay áo lên.
Anh hỏi: “Ban nãy là ai mắng?”
Người cầm đầu vô cùng chân chó: “Cậu Giang, trước kia là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, đều do con đ ĩ Giang Thư Ý này giật dây bọn tôi…”
Giang Ứng Hoài đấm một cái vào mặt.
Tôi hét lên một tiếng vô cùng mất mặt.
Anh là con của nhà họ Giang, không ai dám đánh trả.
Anh quật ngã toàn bộ đám người đó, sau đó dùng nước trong suối phun giội đi vết máu trên tay rồi đi từng bước về phía tôi.
Tôi thật sự cho rằng anh muốn tính sổ với tôi.
Nhưng anh không làm vậy.
Anh rũ mắt, giọng điệu không hề phập phồng nói: “Về với anh trai đi.”
Khoảnh khắc đó.
Tôi rất khó mà tin được tâm tư anh đối với tôi là trong sáng.
Ít nhất thì tâm tư của tôi đối với anh đã không còn trong sáng nữa.