Một Đời Không Quên

Chương 19




Tôi đi theo mẹ chồng vào nhà, tự nhiên thấy mẹ cằn nhằn hệt như ngày nhỏ mẹ tôi vẫn hay cằn nhằn tôi như thế, thật đấy, mặc dù vẫn lạnh mặt với tôi nhưng giọng điệu không còn kiểu cách như mọi lần nữa. Hình như mẹ chồng đã dần hiểu tôi hơn, dần chấp nhận tôi hơn, mối quan hệ giữa tôi và Thành cũng đã cải thiện, tôi cảm thấy giữa chúng tôi không chỉ là mối quan hệ giữa hai con người xa lạ bắt buộc phải sống chung phòng nữa.
Có khi nào Hân nói đúng không, rằng có thể anh chưa yêu tôi nhưng tôi đã xuất hiện trong cuộc đời anh như một thói quen, đã là một thói quen thì sẽ khó bỏ và một ngày nào đó sẽ trở thành người quan trọng? Có khi nào anh cũng đã dần quay lại để nhìn thấy tôi phía sau?
Hơn nữa Trang là một người con gái tâm cơ như thế, im lặng để cho người đàn ông mình yêu ở bên cạnh một người từng gi.ết chết con mình tôi thật sự không nỡ, tôi sợ một ngày nào đó biết được sự thật anh sẽ đau lòng.
Nhưng cuối cùng một cuộc điện thoại đã khiến cho tư tưởng của tôi thông suốt hơn, vì tôi biết có lẽ cả đời này anh cũng không thể thiếu người con gái đó, làm cho những phân tích của Hân trở nên vớ vẫn chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả, nhưng cũng vô tình làm cho tôi quên mất rằng hình như sự ấm áp anh giành cho tôi chưa bao giờ vơi đi cả, thậm chí còn nhiều hơn theo từng năm tháng.
Lúc chuẩn bị lên giường đi ngủ không hiểu sao tôi lại nhớ tới lời Trang nói trước cổng, câu cuối cùng cô ta nói với vẻ đầy tự tin và cao ngạo, lại còn nhắc tới tên một người đàn ông. Tôi cứ nằm quay ngang quay dọc, cảm giác tò mò thật sự rất khó chịu, cuối cùng đành ngồi dậy lấy máy gọi cho chị Phương.
Vừa bắt mày chưa kịp alo thì đã nghe giọng chị Phương, nửa hơi mừng nửa hơi gắt gỏng:
-Đấy, cũng chị chị em em làm với nhau cả năm trời mà cưới chồng xong một cái là mất dạng luôn.
Tôi cười cười:
-Em xin lỗi, để bữa nào em ghé công ty thăm mọi người.
-Không chỉ tới công ty đâu, mày còn phải làm cái lễ to to để chuộc lỗi nữa, nhớ lại ngày mày tới nộp đơn thôi việc, mày nói cái gì mà mày nghỉ để ở nhà may gì đó, đợt đó chị buồn quá bỏ ăn mất hai ngày.
-Vâng, chị cứ ghi ra sổ hết đi rồi bữa nào em bù, cứ một lỗi thì uống một ly được chưa? Đô em giờ bất tử rồi.
-Nhớ nhá. Mà Nghi này, mày là vợ sếp thì đáng lẽ chị phải gọi mày là sếp bà, mà chị cứ thấy gọi thế nó không quen, hơn nữa sếp Thành cũng không hay quan trọng trên dưới lắm nên chị cứ gọi như cũ, thông cảm cho chị nhé.
-Vâng, chị mà gọi thế em mới thấy xa lạ ấy chứ. Mà chị này, có chuyện này em muốn hỏi chị, nếu chị biết thì nói cho em với nhé?
-Biết ngay mà, không có chuyện gì thì đời nào mày nhớ tới bà chị già ế ẩm như chị. Sao thế?
-Em thấy dạo gần đây chồng em bận rộn lắm, mà bố mẹ chồng em cũng có vẻ lo lắng, công ty mình có chuyện gì hả chị?
Chị Phương ngạc nhiên hỏi tôi:
-Thế em không biết chuyện công ty mình có khả năng bị điều tra lại một sai phạm từ mấy năm trước hả?
-Em có biết, nhưng chị biết đấy, em có biết gì về kinh doanh đâu nên nghe cũng chỉ nghe thế thôi chứ không hiểu lắm.
-Dự án này từ năm trước rồi, lúc ông Tân, ý chị là bố chồng em còn điều hành công ty cơ. Hồi đó công ty mình hay hợp tác với phía bên Dung Nhật, lần xảy ra sai phạm của dự án đó cũng lớn lắm, lùm xùm mất một thời gian luôn mà.
-Thế rồi sao mà êm xuôi được vậy chị?
-Thì bên đó có người nhà làm quan chức cấp cao trong thành phố nên ém được.
Chị Phương hạ giọng:
-Em cũng biết đấy, thời nay đúng hay sai chưa chắc đã phụ thuộc vào sự thật.
Nghe tới người nhà làm quan chức cấp cao tôi lại nghĩ tới lời Trang nói trước cổng vội hỏi chị:
-Có phải người đó tên Duy phải không chị?
-Ừ, chị không nhớ rõ là cậu hay chú gì đó của cô Trang ấy. Chuyện đáng lẽ qua lâu rồi không biết sao giờ lại nghe phong phanh chuẩn bị điều tra lại, chị còn nghe anh Phong nói vì tin đồn này mà nhiều đối tác rục rịch hủy hợp đồng với công ty mình đó.
Hèn gì dạo này Thành lúc nào căng thẳng chạy đôn chạy đáo, có hôm nửa đêm mới về, có hôm đang ngủ mà nghe tiếng chuông điện thoại cũng vội vã đi. Hình như mọi chuyện nghiêm trọng hơn tôi tưởng, tôi lờ mờ đoán ra một chút, nếu chuyện đó đã trôi qua lâu rồi cớ sao còn phải điều tra lại? Nếu điều tra lại thì công ty nhà Trang chắc chắn cũng sẽ liên lụi ít nhiều vì lần đó cả hai bên cùng hợp tác, với mối quan hệ của nhà bên đó thì họ có thể để chuyện này ngủ yên cơ mà, lật lại làm gì?
Hơn nữa vài lần thấy thái độ của mẹ chồng tôi đối với Trang hình như ngoài vồn vã ra còn có thêm chút sợ mất lòng nữa, thành ra vô tình hạ bệ tôi luôn, hóa ra gia thế nhà Trang không những lớn mà còn có mối quan hệ với cấp cao nữa. Chẳng lẽ là vì Trang…?
Bữa sáng hôm đó trôi qua nặng nề hơn thường ngày, bố chồng tôi chỉ ăn một ít rồi buông đũa thở dài:
-Chuyện kia thì chưa tính đến nhưng dự án lần này phải cố gắng giành được, đây là dự án lớn nên nếu nắm được thì cũng ít nhiều giải quyết được khó khăn trước mắt đã.
Thành cũng khó nhọc trả lời:
-Vâng bố.
-Ông cụ bên Minh Trường trước nay vốn là người hào sảng, nhưng trong chuyện làm ăn thì ai cũng phải vì lợi ích của mình trước đã. Để ít bữa nữa bố mẹ sang nhà bên đó một chuyến.
Rồi bố quay sang dặn mẹ chồng:
-Bà xem chuẩn bị quà cáp gì đó đi.
Tôi vốn không hiểu hơn nữa cũng biết bố mẹ chồng không muốn mình tham gia vào mấy chuyện kinh doanh này nên từ đầu đến cuối chỉ im lặng ngồi nghe.
Ngày hôm đó phải nói tâm trạng cứ buồn man mác, chuyện của anh, chuyện của nhà chồng và cả chuyện nghe được từ chị Phương thật sự đã ảnh hưởng tới tâm tư của tôi rất nhiều.
Vài hạt mưa rả rích rơi trên lá, cả vài tiếng chim vội vã tìm về tổ ấm, bàn tay tôi vô thức lướt trên từng dây đàn, lòng hoang hoải, mông lung và vô định.
“Em là cánh chim lạc bầy bay giữa trời cao.
Trời xanh xanh, trời cũng mênh mông.
Bay mải miết chẳng biết đâu là nhà”.
Xong buổi học tôi bước ra phòng khách định chào ông cụ để về thì thấy cả bố mẹ chồng và Thành đều đang ở đó.
Tôi lại gần cất tiếng chào, mẹ chồng thấy tôi thì giật mình sửng sốt:
-Con làm gì ở đây vậy?
Từ trước tới giờ tôi nói dối là đi làm ở công ty của bạn nên bố mẹ chồng bất ngờ cũng là điều dễ hiểu, tôi đáp lời:
-Con dạy đàn cho bé Ngọc ở đây mẹ ạ.
Mẹ nghe tôi nói thế thì càng ngạc nhiên hơn:
-Dạy… dạy đàn?
Vừa lúc đó thì ông cụ Minh từ trên lầu đi xuống, thấy bố mẹ chồng tôi, ông cất giọng hào sảng:
-Chào ông bà.
Lúc này tôi mới nhớ, hôm qua tôi nghe loáng thoáng bố chồng nhắc tới ông cụ bên tập đoàn Minh Trường, không lẽ có sự trùng hợp đó, nghĩ kỹ lại thì nhà ông cũng có vẻ là gia đình quyền quí, dù mọi thứ đơn giản nhưng vẫn toát ra vẻ cao sang, giống với mấy gia đình giới thượng lưu.
Tôi đang mãi nghĩ thì ông bất giác quay sang dặn:
-Trời đang mưa, cháu lên trên lầu đợi đi lát nữa ông kêu tài xế chở về, nhớ lời mời của ông nhé.
Tôi nghĩ nhà chồng tới đây vì chuyện của công ty, mấy chuyện này thật ra mà nói thì cũng không liên quan tới mình nên tốt nhất không nên ở lại, nghĩ thế tôi trả lời ông:
-Vâng ạ, bài hôm nay cháu dạy xong rồi, trời cũng tạnh mưa rồi nên cháu tự về được ông ạ.
Nói rồi tôi quay sang bố mẹ chồng:
-Con chào bố mẹ, con về trước đây ạ. Em chào anh.
Ông cụ thấy tôi gọi họ là bố mẹ thì ngớ người mất mấy giây:
-Bố mẹ ? Là sao cháu ?
-Dạ đây là bố mẹ chồng và chồng cháu ông ạ.
Ông cười lớn :
-Lại có chuyện trùng hợp như vậy nữa, cháu đây lại là con dâu của ông bà, trùng hợp thật, thế thôi cháu ở lại đây lát nữa về với nhà chồng luôn.
Bố chồng tôi cũng lên tiếng :
-Con ở lại đây một lúc nữa, lát cả nhà mình cùng về.
Ông cụ Minh lại tán dương tôi :
-Ông bà thật có phước đó, có được đứa con dâu sống đơn giản mà lại giỏi giang nết na, tốt tính, đợt trước tôi tính làm mai cho thằng cháu họ tôi rồi ấy chứ, cháu tôi gặp con bé rồi, cũng ưng bụng lắm, ngặt nỗi con bé nó nói có người yêu rồi nên thôi, nào có ngờ đâu lại là con dâu ông bà đây, đúng là trùng hợp thật.
Rồi ồng kể lại ngày đầu tiên ông gặp tôi, lúc một mình tôi cuống quít tìm người nhờ đưa ông vào bệnh viện, lúc tôi móc trong túi ra được mấy trăm nghìn đưa cho chú tài xế… ông cười khà khà :
-Lúc ngồi trên xe tôi vẫn chưa xỉu hẳn, vẫn còn mơ hồ cảm nhận được mọi thứ xung quanh, nó ngồi phía sau ôm chặt lấy tôi, quần áo thì dính bê bết m.áu. Một lúc sau thì tôi tỉnh, nghe kể lại mới biết nó móc trong túi ra được mấy trăm nghìn đưa cho cậu tài xế.
Ông nói một lúc lại dừng lại, hình như lần nào nhắc lại chuyện của tôi ông cũng không dằn được xúc động, thật đấy, chuyện đã qua lâu rồi, hôm đó tôi cũng chỉ vô tình giúp ông một chuyện đó, sau này lại được nhận lại gấp mấy lần thứ mình cho đi thế mà ông cứ nhắc nhở chị Hoài và anh Trường suốt.
Thật lòng không phải tôi nghĩ mình tốt tới thế, cũng không phải tôi khoe khoang tự mãn gì đâu, chỉ là bao nhiêu lâu nay bị mẹ chồng coi thường nhưng bây giờ lại được một người giàu có hơn bà, cao quí hơn bà, ở trước chính mặt bà khen tôi nhiều như vậy, lòng tôi thật sự có chút cảm động, chút chua xót đan xen.
-Mãi sau này tôi mới tìm được con bé đó chứ, còn nghe nói hôm đưa tôi vào viện xong quay lại thì con bé mất luôn cái xe đạp.
Ông thở dài một cái :
-Đời cần gì giàu sang cơ chứ, chỉ thế thôi.
-…
Lúc này anh Trường mới đi đâu về, sau khi chào hỏi xã giao với nhà chồng tôi anh cười lớn :
-Thế mà lâu nay không biết Nghi là vợ của Thành đây, biết thế thì lâu lâu rủ cậu tới nhà làm vài li cho vui.
Thành ngập ngừng :
-Dạ vâng, đợt đám cưới em nghe nói gia đình mình cũng có đám cưới họ hàng nên em không giám làm phiền, thành ra mãi bây giờ mới biết nhau.
-Ừ đợt đó cưới cậu em vợ, mà cũng tại cô giáo Nghi không mời thôi, mời là kiểu gì anh chị cũng phải tranh thủ cô giáo nhỉ ?
Tôi nghe anh Trường nói thế chỉ biết cười trừ, lát sau anh lại nhắc :
-Phải rồi, chuyện tới biểu diễn nhân dịp thành lập trường em đã cân nhắc chưa ? Ráng giúp anh nhé.
Trường bé Ngọc đang học là trường tư, ông cụ là người đồng sáng lập, hôm nọ anh Trường có nói với tôi về việc một thời gian nữa sẽ đến dịp kỷ niệm ngày thành lập trường, anh muốn mời tôi tham gia biểu diễn đàn tranh vào hôm đó, nói thật tôi cũng muốn được tham gia nhưng thấy mình còn non kém không đủ tự tin nên từ chối :
-Dạ thôi, em chỉ dạy vui vui thế thôi chứ không giám biểu diễn trước nhiều quan khách như vậy đâu ạ.
-Đừng lo, hôm trước nghe em đánh đàn trong ngày sinh nhật ông cụ ai cũng khen hay, hôm đó có cả mấy thầy cô trong ban giám hiệu nhà trường nữa đấy. Hôm sau lễ kỷ niệm thành lập trường thì cũng chỉ có thêm vài vị quan khách thôi, mà ai chứ em đàn thì ai chê cho được.
-Thế để có gì em báo lại anh sau nhé.
-Ừ, thế nhé, em mà không nhận lời là con bé Ngọc nó buồn lắm đấy, nó nói đã khoe với các bạn hôm đó sẽ có cô giáo về đàn tranh cho nghe rồi.
Lúc này ông cụ Minh mới ngắt lời :
-Ngày đó thì nhất định cháu phải tới rồi, ông cũng đã lỡ nói với thầy hiệu trưởng rồi.
Ông quay sang hỏi bố chồng tôi :
-Nãy giờ lo kể chuyện về con dâu ông, thế hôm nay ông bà và cháu tới có phải vì chuyện dự án không ?
-Vâng, hôm qua cháu cũng có liên lạc với bác qua điện thoại rồi, biết là thời điểm hiện tại cũng có vài tin đồn không hay nhưng chuyện dự án…
Ông dơ tay ra hiệu :
-Yên tâm, tôi không phải là người dùng một sai lầm mà đánh giá con người của ai đó.
Tôi ở lại với nhà chồng mình một lúc nữa mới về, không biết có phải mẹ chồng tôi không ngờ nhìn tôi như vậy mà toàn quen được những nhân vật “oách, oách” không, hôm trước thì chị Hân, có ăn có học, nghề nghiệp cao quí, hôm nay lại là gia đình có thế lực lớn mà mình đang phải đi nhờ vả hay không mà thái độ của bà với tôi rõ ràng có sự khác biệt.
Lúc ra tới cổng, mẹ chồng tôi thấy tôi dắt xe máy liền nhìn tôi ái ngại rồi quay sang dặn Thành :
-Bố mẹ phải đi có việc một lát nữa, con về với vợ con đi.
Sau đó ít lâu tôi có nghe nói phía bên tập đoàn Minh Trường đã giao dự án cho nhà chồng tôi, đợt trước bố chồng tôi cũng đã nói rồi, dù chuyện kia chưa giải quyết được nhưng chỉ cần ký được hợp đồng này cũng coi như tạm thời giải quyết được khó khăn trước mắt nên biết được điều đó tôi cũng thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn một chút.
Bố chồng tôi gốc ở dưới miền tây, bố lên đây lập nghiệp nhưng gốc gác họ hàng còn ở dưới đó cả. Đợt đó nghe nói có đám cưới bà con dưới đó nên bố mẹ chồng tôi đi ba ngày mới về, không ngờ mới sang ngày thứ hai thì mẹ đã về một mình. Thấy tôi đang ngồi ăn cơm gạo lứt muối mè mẹ nhăn mặt bảo :
-Ăn uống cái kiểu gì vậy? Sao cứ ở một mình lại ăn uống linh tinh thế?
Miếng cơm trong miệng tôi to tướng nên nếu đợi nhai xong mới trả lời thì sợ hơi lâu đành phải ngồm ngoàm:
-Đâu… phải … món gì linh tinh đâu ạ, con nấu cơm… gạo lứt đậu… đỏ.
Mẹ chồng lại nhăn mặt hơn:
-Từ từ thôi, ăn với uống.
Nuốt xong miếng cơm tôi đứng dậy rót cho mẹ ly nước rồi mới hỏi mẹ:
-Sao mẹ về có một mình ạ? Còn bố đâu?
Mẹ chồng tôi uống sạch ly nước rồi dằn mạnh xuống bàn một cái, giọng gắt gỏng:
-Bố con còn ở dưới đó, một mình mẹ về.
Hình như đây là lần đầu tiên mẹ xưng hô “mẹ – con” với tôi nên tôi nhất thời không phản ứng kịp, cứ đứng ngẩn ra.
Lát sau bà lại nói tiếp:
-Đi đâu cũng không bằng nhà mình.
Lúc này tôi mới giật mình hỏi mẹ:
-Thế mẹ đã ăn gì chưa? Để con xuống bếp nấu cho mẹ cái gì đó ạ.
Mẹ chồng nhìn chén cơm trước mặt tôi rồi nói:
-Có cơm đây rồi, nấu thêm làm gì nữa?
Tôi không nghĩ mẹ chồng sẽ ăn mấy thứ vớ vẫn giống mình nhưng vẫn xuống bếp múc lên cho mẹ một chén, mà tôi cũng chỉ nấu cho mỗi một mình ăn nên thành ra chỉ còn lại một ít thôi. Lần trước Hân chẳng nói rồi còn gì, mẹ vốn tin tuyệt đối vào bác sĩ nên có gì tôi cứ đổ hết cho Hân.
Vừa đưa cơm cho mẹ tôi vừa nói:
– Mẹ ăn thử đi, nhìn đơn giản thế thôi nhưng đầy đủ dinh dưỡng lắm, chị Hân cũng hay nói con thỉnh thoảng nên ăn thanh đạm một chút.
Mẹ chồng nhín tôi thắc mắc:
-Có cái gì mà đầy đủ dinh dưỡng?
-Con nghe người ta nói hãy ăn nhiều thức ăn hái từ trên cây và ăn ít thức ăn từ nhà máy mẹ ạ. Mẹ xem trong này gồm toàn là các loại hạt, mà các loại hạt thì lúc nào cũng tốt mà mẹ. Dạo này còn có xu hướng ăn thực dưỡng gạo lứt muối mè đó mẹ.
Mẹ chồng tôi vừa chậm rãi ăn mấy muỗng cơm ít ỏi trong chén vừa chăm chú nghe tôi nói một lèo, nào là công dụng của gạo lứt, công dụng của đậu đỏ, của mè, sau cùng hình như mấy lần đi chùa có nghe về phương pháp thực dưỡng nên ngắt lời tôi:
-Thỉnh thoảng ăn cũng được, lần sau nấu nhiều hơn một chút.
-Vâng.
-Thế dạo này thằng Thành thường xuyên về muộn có biết không?
-Có ạ.
-Đợt này công ty còn có nhiều vấn đề cần giải quyết nên nó đi sớm về muộn là chuyện bình thường, mình là phụ nữ, không san sẻ ghánh vác được với nó thì phải biết thông cảm, nhiều khi cũng phải nhắm một mắt mở một mắt biết chưa?
Tôi biết ý của mẹ, mẹ muốn nói tôi kể cả có biết anh đi với người cũ cũng phải vờ như không, nói gì thì nói cơ nghiệp của nhà chồng năm bảy phần vẫn còn phụ thuộc vào bên đó, có lẽ mẹ cũng muốn nói nếu có thiệt thòi một chút thì cũng hãy chịu đựng thế nên tôi không hỏi thêm gì mà chỉ lí nhí gật đầu:
-Dạ.
Lát sau mẹ nói thêm:
-Thời gian này nó đang mệt mỏi lắm, cố gắng chăm sóc nó.
Tôi biết với tình cảnh hiện tại thì ở bên cạnh chăm sóc anh không phải là điều anh cần nhất nhưng vẫn an ủi mẹ:
-Vâng ạ. Mà anh Thành giỏi lắm mẹ ạ, lần trước làm ở công ty mình con toàn nghe mấy anh chị trong công ty khen anh ấy giỏi giang giống bố nên mẹ yên tâm đi, kiểu gì anh ấy chẳng vượt qua được.
Nghe tôi khen Thành thế mẹ nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt rõ ràng lộ ra vẻ tự hào :
-Phải rồi, bố nó giỏi giang lập nghiệp từ hai bàn tay trắng thì nó cũng phải giống bố nó chứ.
-Vâng, mấy người ở công ty nói anh ấy vừa có nét sang trọng quyền quí của mẹ lại vừa giỏi giang hòa đồng giống bố, thế nên cấp dưới của anh ấy ngưỡng mộ lắm.
Khóe miệng của mẹ chồng mỗi lúc một cong lên nhiều hơn, hình như tôi vừa khen hết luôn cả nhà mẹ nên dù là sự thật thì mẹ cũng không giấu nổi tự hào.
-Thế mà mấy cô dì bên nhà bố chồng con còn không hài lòng về mẹ. Họ nói mẹ tiểu thư quá không hợp với bố con, còn nói cả dòng họ nhà chồng phải sinh con đàn cháu đống, chỉ có mỗi mình mẹ là sinh được hai đứa thôi.
Mẹ không những xưng “mẹ – con” với tôi, còn chủ động kể về những tủi hờn những ngày làm dâu của mẹ, hèn gì hôm nay mẹ bỏ bố về trước như vậy.
Một lúc sau mẹ đứng dậy đi vào phòng, trước khi đi còn quay lại nói với tôi :
-Hôm nào được nghỉ thì đi tới chỗ này một lát.