Nhất Thế Khuynh Thành: Lãnh Cung Khí Phi

Chương 137: 137





Đêm, yên tĩnh như nước, lạnh lẽo như băng.
Nhưng lòng ta không ngừng quay cuồng, giống như máu toàn thân bị lửa thiêu đốt, nhiệt độ sôi trào khiến lòng bàn tay không ngừng tiết mồ hôi.

Ta vô tình nắm chặt một góc áo, lúc này mới phát hiện y phục đã ướt sũng.
Một đêm này, ta thức trắng.
Gần tới sáng, ta vẫn không có cảm giác buồn ngủ, ngược lại ngọn lửa trong lòng khiến bản thân càng thêm khó chịu.

Ta chịu không nổi nữa liền bật người ngồi dậy, mặc áo bên ngoài, đẩy cửa đi ra.
Vừa mở cửa, sân viện đen tối liền đập vào mắt, gió đêm thổi qua, tuy lạnh lẽo nhưng lại khiến ta dễ chịu đôi chút.

Ta chậm rãi đi ra ngoài, vừa tới cửa thì nghe tiếng người trò chuyện truyền tới.
"Kỳ thật, cho tới nay, ta chưa từng muốn làm cái chức đường chủ này."
"..."
"Ta chỉ muốn ở cùng chàng."

"..."
Ta nghe tới cả người ngẩn ra, giọng nói này...!Là của Mộ Hoa?
Ta lập tức dừng bước, giọng nói nghẹn ngào của nàng vẫn không ngừng truyền tới.

Nhận ra nàng đang nói chuyện với Hoàng Thiên Bá, ta cũng không tiện nghe lén, cho nên xoay người rời đi.
Ngay lúc đó, gió lạnh thổi tới, những cánh hoa mai như cơn mưa đổ xuống.
Hoa trong mưa, giọng nói của Mộ Hoa càng thêm nghẹn ngào: "Ta nghĩ kỹ rồi, ba ngày sau, ở chùa Hồng Diệp, chúng ta cược một lần, một lần cuối cùng!"
Ba ngày sau, chùa Hồng Diệp?
Ta vừa nghe, trong lòng liền chấn động, bước chân lập tức dừng lại.
"Cược một lần? Nàng muốn cược thế nào?" Hoàng Thiên Bá lên tiếng, giọng nói lạnh hơn gió đêm.
Mộ Hoa trả lời: "Ta biết thân phận của mình, trêи lưng đang mang sứ mệnh gì, nhưng ta thật sự không muốn quản những chuyện đó, ta chỉ muốn làm một nữ tử, ở cùng với chàng.

Ba ngày sau, chúng ta nhân cơ hội động thủ, nếu sự thành, vậy mọi chuyện coi như thành công, nếu thất bại..."
"Nếu thất bại thì sao?"
"Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, mai danh ẩn tích, sống cuộc sống riêng của chúng ta.


Thiên Bá, được không?"
"Sống cuộc sống riêng của chúng ta?"
"Đúng vậy, cuộc sống của chúng ta." Thanh âm của Mộ Hoa càng thêm dồn dập, "Chàng không còn là Hoàng Thiên Bá, ta cũng không còn là Tiết Mộ Hoa, chúng ta chỉ là hai người bình thường.

Chúng ta thành thân, sinh hài tử, sau đó bình bình đạm đạm sống hết nửa đời còn lại, được không?"
Câu cuối cùng cơ hồ đã là cầu xin, lời cầu xin đau khổ như vậy, có ai mà cự tuyệt được?
Ba ngày sau, chùa Hồng Diệp, cược một lần!
Khó trách, Dương Vân Huy đã đồng ý giao ra thuốc giải, chuộc ta trở về nhưng nàng lại không lập tức đồng ý.

Khó trách, vừa rồi bọn họ kêu ta về phòng, hơn nữa còn dặn dò không được đi ra, có lẽ là vì thương lượng chuyện này.
Trao đổi của ba ngày sau vốn không phải trao đổi, mà là thời cơ tốt nhất để bọn họ hành thích!
Bọn họ vẫn muốn giết Bùi Nguyên Hạo!
Ta không biết Mộ Hoa có sứ mệnh gì, nàng rốt cuộc là người thế nào, nhưng có thể khiến Bùi Nguyên Hạo chủ động giảng hòa, nhưng nàng vẫn muốn cược lần cuối cùng này.

Mẫu thuẫn giữa hoàng thất và phương nam, tại sao lại không thể hòa giải?
Chẳng lẽ có ẩn tình khác sao?
Điều đó hiện tại ta không có cách nào biết được, ta ngưng thở, lẳng lặng nghe tiếng động cách vách tường truyền tới.
Hoàng Thiên Bá, sẽ đồng ý sao?.