Nhất Thế Khuynh Thành: Lãnh Cung Khí Phi

Chương 139: 139





Sáng sớm, mây mù chưa tan, hai người chậm rãi lên núi.
Nơi này vô cùng an tĩnh, chúng ta lại không có tâm tình thưởng thức cảnh vật xung quanh, nếu không phải trong lòng đã có kết quả, giờ khắc này hẳn là vô cùng cao hứng.
Mỗi một bước đều khiến tâm tình ta càng thêm trầm trọng.
Hoàng Thiên Bá vẫn luôn đi phía trước, mà ta chỉ lẳng lặng theo sau.

Qua một lát, hắn đột nhiên nói: "Ngươi chắc chắn đang rất hiếu kỳ vì sao nhóm người chúng ta lại cố chấp đối nghịch với quan phủ, muốn ám sát hoàng tử, đúng không?"
"Ta tin ngươi nhất định có lý do của mình."
Hoàng Thiên Bá cười cười, nhìn đường núi đỏ rực như lửa Hồng Diệp, nhẹ nhàng nói: "Nhật mộ tây sơn ngoại, Hồng Diệp ngự sơn sắc, đây là câu thơ thi nhân tiền triều vịnh khen tặng nơi đây, nhưng ngươi có biết ý nghĩa bên trong hay không?"
Ta lắc đầu.
"Hồng Diệp ngự sương sắc, sương sắc trong câu đó kỳ thật không phải vẻ ngoài của Hồng Diệp, mà là một màu đỏ khác..." Nói tới đây, giọng của hắn đột nhiên run rẩy, nghẹn ngào, "Là màu của máu."
Bước chân bên dưới dừng lại, ta cả kinh ngẩng đầu nhìn hắn.

Giờ khắc này, ta đột nhiên biết chuyện hắn định nói là gì.
Dương Châu tàn sát dân chúng trong thành!
Năm đó hoàng tộc vừa nhập quan, thân sĩ phía Nam ra sức chống cự, bất đắc dĩ triều đình phái quân rút về Dương Châu, khổ chiến mấy ngày mới công phá được cửa thành, quân đội chen chúc đi vào, tạo ra một hồi tàn sát bi thảm.
Ta có nghe nói, khi đó bầu trời màu hồng, hồng như họa từ thành Dương Châu, trong mấy tháng đó, âm thanh duy nhất chính là tiếng kêu thê thảm và khóc rống liên miên không dứt.
"Có một đoàn người trốn vào Dương Châu thành, bọn họ cho rằng chạy tới đây sẽ giữ được mạng, lại không ngờ...!Cuối cùng vẫn phải chết, một đao một mạng..." Thanh âm của hắn dần trầm xuống.
Ta nhìn thân ảnh phía trước, bờ vai rộng lớn, sống lưng thẳng tắp đang gánh vác sứ mệnh, nói đúng hơn là gánh nặng không thể vứt bỏ.
Là cừu hận, là huyết hải thâm thù...
Càng nghĩ, bước chân bên dưới càng nặng, ta không cẩn thận dẫm phải gì đó, suýt nữa trượt chân.

Đúng lúc này, một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt.
Vừa ngẩng đầu, ta liền thấy Hoàng Thiên Bá.


Ta không nói gì, chỉ lẳng lặng bắt một đầu còn lại của chiếc khăn kia.

Cứ như vậy, hai người cứ chậm rãi đi về phía trước.

Chiếc khăn dường như truyền tới lực đạo, khiến ta không còn cảm thấy mệt mỏi.
Đi thêm một đoạn, ta lại hỏi: "Cho nên, mọi người vẫn luôn đối nghịch với quan phủ, vậy mâu thuẫn giữa ngươi và những người trong hiệu thuốc, rốt cuộc là thế nào?"
Hoàng Thiên Bá không quay đầu, trầm mặc một lúc mới nói: "Dương Châu là nơi giàu có và đông đúc nhất của Trung Nguyên.

Người tới nơi này lúc trước đều là thanh quan, nhưng dần dần bọn họ cũng biết thành tham quan, mà lúc bắt đầu, bọn ta chỉ xuống tay với những kẻ đó."
Ta gật đầu, lúc trước ta có nghe nói quan viên ở Dương Châu liên tiếp bị sát hại, thoạt nhìn đều do bọn họ ra tay.
Như vậy...
"Sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".