Nhất Thế Khuynh Thành: Lãnh Cung Khí Phi

Chương 143: 143





Tiếng thở dài này như viên đá nhỏ đập vào mặt hồ an tĩnh, tạo nên gợn sóng vô hạn khiến tâm tình không cách nào bình tĩnh.
Ta cầm chặt viên hoa lan khấu lạnh như băng kia, trái tim theo đó đột nhiên đau đớn.
Là...!Hắn.
Tuy khi nãy đã có cảm giác, nhưng tới giờ phút này, ta mới có thể xác định, người đó thật sự là hắn.
Hắn vì sao lại tới đây? Hắn vì sao muốn tới nơi này? Tất cả nghi hoặc đều lần lượt hiện lên nhưng bản thân không kịp suy nghĩ để tìm câu trả lời, ta chỉ cảm nhận được sự tồn tại của hắn, mọi thứ đều không thuộc về ta.
Ta rốt cuộc vẫn...
Nhưng, tiếng thở dài này của hắn, rốt cuộc là vì ai?
Ánh mặt trời sớm đã phá tan sương mù dày đặc, trêи góc tường hiện lên một cái bóng càng khiến ta nhìn rõ bóng hình quen thuộc đứng giữa Phật đường, sống lưng thẳng tắp, hắn là người không bao giờ chịu thua, nhưng vì sao lần này lại đồng ý thỏa hiệp, ta thật sự không rõ.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân khác từ ngoài cửa truyền tới.
"Tam ca."
Là Dương Vân Huy, thân ảnh của hắn cũng chậm rãi hiện lên vách tường.


Người tới gần, ta nghe hắn thấp giọng: "Đã xem tình cảnh xung quanh, nếu hôm đó thật sự động thủ, chỉ sợ..."
Lời hắn nói càng lúc càng nhỏ, cơ hồ đã không thể nghe thấy, mà trái tim ta lập tức khẩn trương theo.
Quả nhiên bọn họ vẫn muốn động thủ!
Kỳ thật chuyện này không khó tưởng tượng, cho dù Bùi Nguyên Hạo chịu thỏa hiệp, những tên thích khách đó chưa chắc đồng ý, mà hắn nhất định sẽ đến.

Cho nên, đợt giao dịch của hai ngày sau chắc chắn không phải cuộc giao dịch bình bình an an, chỉ sợ nơi này sẽ trải qua một hồi tinh phong huyết vũ, đao quang kiếm ảnh.
Nếu như thế, vậy Hoàng Thiên Bá sẽ...
Nghĩ tới đây, ta không thể tiếp tục ngây ngốc, liền vội vàng ra ngoài.
Ngay khi bước chân vừa nâng lên, phía sau đột nhiên xuất hiện một bàn tay bịt miệng của ta, kéo ta trở về.
"Ưm..."
Ta cả kinh mở to hai mắt, muốn mở miệng nói chuyện nhưng một chữ cũng không phát ra.


Cả người ngã vào lồng ngực người phía sau, ta vội vàng giãy giụa, muốn hất bàn tay đó ra, nhưng tay vừa đưa lên, sau đầu đột nhiên chịu một kϊƈɦ thật mạnh!
Lập tức, mọi thứ trước mắt đều như trời đất quay cuồng.
Ta vô lực khuỵu xuống lại bị một đôi tay tiếp được, đầu ngón tay cầm hoa lan khẩu buông lỏng.
Đừng, đừng...
Ta muốn trở về, ta phải trở về với hắn, ngăn cản tất cả chuyện này, ta...
Lần nữa mở mắt, mọi thứ đều rực rỡ sáng ngời.
Nhưng ánh sáng này hoàn toàn khác ánh nắng mặt trời, chỉ nhìn một cái đã khiến trái tim đập loạn nhịp.

Ta mở to hai mắt, mới phát hiện bản thân được đặt giữa đại đường đèn đuốc sáng trưng.
Đúng là đại đường đêm hôm đó, cái hôm bọn họ lần đầu đưa ta về hiệu thuốc Hồi Sinh.
Cũng giống đêm đó, xung quanh đều treo đèn lồng chiếu rọi toàn bộ đại đường, người người đứng bốn phía, mà ta cũng gặp lại những gương mặt quen thuộc, thứ duy nhất xa lạ chính là biểu cảm trêи gương mặt...!Tựa hồ mang theo một tia phẫn nộ.
Sau đó, ánh mắt ta chậm rãi dừng ở giữa đại đường.
Một bóng người thẳng tắp..