Công công kia nhíu mày liếc nhìn ta. Có lẽ gã đoán ta vẫn còn hi vọng cứu vãn gì đó, muốn xin tha, vì thế thiếu kiên nhẫn nói: "Hoàng Thượng đang ở Ngự Thư Phòng thương nghị với thái phó đại nhân, không rảnh quan tâm đến mấy việc nhỏ này ở hậu cung."
Thì ra Bùi Nguyên Hạo còn ở Ngự Thư Phòng.
Ta thở phào.
Thật ra ta không hi vọng hắn tới, chỉ sợ hắn sẽ tới.
Hắn là người hoài nghi và cảnh giác với mọi việc, bất cứ dấu vết gì cũng không thoát khỏi đôi mắt của hắn. Mà chuyện này, ta chỉ mong sẽ chấm dứt ngay hôm nay.
Vì thế ta gật đầu: "Công công ra ngoài chờ ta trước, ta thu dọn một lát rồi ra ngày."
Tuy rằng gã có vẻ chán ghét nhưng ta dù sao vẫn là tài nhân, cũng không thể cho ta mặt mũi, do đó thúc giục hai tiếng liền ra ngoài.
Lúc này, ba người Ngô ma ma đều chạy tới, hai mắt Thủy Tú đã đỏ ửng: "Tài nhân, phải làm sao đây? Sao lại có dược liệu ở bếp nhỏ?"
"Có kẻ hãm hại chúng ta đúng không?"
Ta không muốn nhiều lời, chỉ nói: "Nếu ngươi chết hay muốn ta chết thì cứ ăn nói lung tung đi."
Thủy Tú sửng sốt, mở to hai mắt nhìn ta.
Ta tiếp tục: "Nếu ngươi sống, muốn ta được giải oan, hôm nay đừng nói gì cả."
"..."
"Nhớ lấy, dám nói một chữ, ta sẽ lấy mạng ngươi."
Ta không hề tỏ vẻ nghiêm khắc, nói chuyện cũng hết sức bình tĩnh, nhưng những lời này vẫn dọa Thủy Tú đến sắc mặt trắng bệch, bọn Ngô ma ma cũng sợ ngây người, qua hồi lâu mới ngây ngốc gật đầu: "Nô... Nô tỳ biết rồi."
"Được rồi, đi cùng ta."
Ta vươn tay, Thủy Tú run rẩy đỡ ta ra ngoài. Công công kia thấy chúng ta đã ra chỉ vung phất trần, vội dẫn chúng ta đi.
Lần này không có cỗ kiệu, trong nắng sớm chúng ta tới Cảnh Nhân Cung, không ngờ ở đây lại đông đủ như vậy. Trong đại đường to rộng mọi người vẫn ngồi ngay ngắn, phi tần hai bên từng người an tọa, tr3n những gương mặt dày đặc son phấn ấy hoặc là khinh thường, hoặc là oán giận hay châm chọc, vô cùng sinh động.
Mà trong đó có một gương mặt kiều diễm.
Giống với mọi người, nàng ta cũng đang chờ kịch vui, điểm khác biệt duy nhất chính là vở kịch này nàng ta sớm đã biết kết cục.
Ta chậm rãi bước lên phía trước, quỳ xuống hành lễ với Thường Tình: "Thần thiếp bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Lần này Thường Tình không cho bình thân, ta chỉ có thể quỳ ở đó. Nàng nhìn ta một lúc, lên tiếng: "Nhạc tài nhân, hôm qua ngươi nói túi thuốc kia không phải của Phương Thảo Đường đúng không?"
"..." Ta không trả lời, chỉ lặng lẽ quỳ.
"Vậy ngươi giải thích xem tại sao quản sự lại tìm được mấy thứ này trong bếp lò ở bếp nhỏ của Phương Thảo Đường?"
Dứt lời, nàng phất tay, Khấu Nhi bưng một mâm gỗ đi tới, bên trong là đống tro bếp, nhưng nhìn kỹ lại, trong đó còn lẫn ít dược liệu, có cái đã bị thiêu rụi, có cái vẫn còn một chút, đúng là dược liệu giống trong túi thuốc kia.
"Ngươi có gì muốn giải thích không?"
"Thần thiếp không có gì để giải thích."
Thời điểm ta nhàn nhạt nói lời này, người xung quanh đều kinh ngạc, dường như đều không ngờ ta sẽ nhanh nhận tội như vậy, ngay cả tr3n gương mặt bình tĩnh của Thường Tình cũng thoáng qua một tia gợn sóng. Nàng nhìn ta, hỏi: "Nói như vậy, ngươi thừa nhận túi thuốc kia do ngươi sai Thủy Tú bỏ?"
Sắc mặt Thủy Tú trắng bệch, ta liếc nhìn nàng, đáp: "Là tự thần thiếp bỏ."
"Cái gì?"
Thường Tình ngạc nhiên không thôi, Thủy Tú cũng mở to hai mắt nhìn ta.
Ta thản nhiên nói: "Thần thiếp biết Thủy Tú định lẻn vào Cảnh Nhân Cung thả chuột, thần thiếp đi ngay sau nàng ấy, do vậy mọi người chỉ nhìn thấy Thủy Tú, không phát hiện thần thiếp. Túi thuốc này tự tay thần thiếp là, cũng tự tay thần thiếp bỏ."
"Tài nhân..."
Thủy Tú sợ hãi, vừa định nói gì đó, ta lạnh lùng liếc nhìn nàng ấy, nàng ấy lập tức ngậm miệng.
Thường Tình nhíu mày: "Thật sự là ngươi đêm đó vào Cảnh Nhân Cung bỏ?"
"Thủy Tú chỉ thả chuột, xong việc liền về, chuyện này nàng ấy không hề hay biết, huống hồ..." Ta quay đầu nhìn Ngọc Văn đứng nép một bên, "Có thể hỏi Ngọc Văn cô nương xem có phải từ ngày đó Hứa tiệp dư đã không khỏe rồi không."
Vừa nghe, Ngọc Văn vội vã nói: "Không sai, bắt đầu từ hôm đó tiệp dư đã cảm thấy không khỏe. Hoàng Hậu nương nương." Nàng ta quỳ xuống, "Người nhất định phải làm chủ cho tiệp dư! Nhạc tài nhân đố kỵ tiệp dư, hạ độc thủ như vậy, tiệp dư chết oan quá!"
Ta thậm chí còn lười nhìn nàng ta, tr3n gương mặt lạnh nhạt không một cảm xúc.
Mà phi tần xung quanh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, sôi nổi chỉ vào ta, giận mắng.
"Đúng là kẻ ngoan độc, Hứa tiệp dư tốt như vậy, ngươi thế mà có thể hạ độc thủ!"
"Không thể giữ lại ác phụ này trong cung được!"
"Đúng vậy, không thể giữ ả, nếu không trong cung này còn ai dám mang thai?"
Mọi người chỉ trích không ngừng, nhưng Thân Nhu vốn chờ xem kịch vui lại hơi nhíu mày, có vẻ bất an. Ta quỳ gối giữa phòng, không hề nhúc nhích.
Thường Tình chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt ta, cúi đầu nhìn ta một lúc, hỏi: "Ngươi còn gì muốn nói không?"
"Thần thiếp không còn gì để nói."
Thường Tình lại nhìn mày nhìn ta hồi lâu, mới nói: "Tài nhân Nhạc Thanh Anh đố kỵ thành tính..."
Còn chưa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng của Ngọc công công: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Các phi tần vốn đang chờ nghe nàng "tuyên án", có vài người hưng phấn đến ngừng thở, hiện giờ nghe Hoàng Thượng tới, sắc mặt lập tức thay đổi. Bọn họ đều đứng dậy, mà đầu ta vẫn cúi thấp như vậy, thấy một hình bóng cao lớn chậm rãi đi lướt qua ta.
"Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng."
"Đứng lên đi." Giọng hắn rất trầm, còn hơi khàn khàn.
Ta nghe tiếng bước chân đi tới dừng ngay phía sau ta, hỏi Thường Tình: "Hoàng Hậu hỏi chuyện đến đâu rồi?"
"Hoàng Thượng, tài nhân nhận hết rồi."
"Vậy sao? Nhận hết?" Giọng hắn nhàn nhạt nhưng lại như che giấu điều gì đó dưới lớp bình tĩnh.
Ta theo bản năng quay đầu nhìn hắn, sắc mặt hắn tái nhợt, trong mắt đầy tơ máu, có vẻ đã thức một đêm, nhưng thời điểm nhìn ta, đôi mắt kia càng đỏ.
Ta bình tĩnh quay đầu đi, tiếp tục quỳ.
Thường Tình đáp: "Nhạc tài nhân khai túi thuốc kia do nàng bỏ, tối đó thời điểm Thủy Tú lén vào Cảnh Nhân Cung thả chuột, nàng đi theo sau Thủy Tú, do vậy người của Cảnh Nhân Cung chỉ thấy Thủy Tú, không phát hiện nàng ấy. Ngọc Văn cũng khai bắt đầu từ ngày đó sức khỏe Hứa tiệp dư có khác thường.
"Thế à?" Hắn nghiền ngẫm, "Tối đó?"
"Vâng, Hoàng Thượng." Ngọc Văn bò tới, vừa khóc vừa nói, "Cầu xin Hoàng Thượng làm chủ cho tiệp dư!"
Hắn không nói gì mà đi đến trước mặt ta, chậm rãi ngồi xuống. Ta vẫn luôn cúi đầu, nhưng hắn lại duỗi tay nắm lấy cằm ta, hơi dùng sức, ta bị hắn ép phải ngẩng đầu.
"Tối đó..."
Ta bình tĩnh nhìn hắn: "Thần thiếp tự biết nghiệp chướng nặng nề, chỉ mong được chết để chuộc tội, mong Hoàng Thượng thành toàn."
Nghe ta nói vậy, những người khác thì thôi, Thủy Tú bên cạnh đã bị dọa cho sắp khóc: "Tài nhân, tài nhân đừng!"
"..."
Ta không nói gì, chỉ bị hắn nâng cằm.
Hắn vẫn nhìn ta, trong đôi mắt thâm thúy kia nổi lên gợn sóng, nét mắt thoáng run rẩy một cái. Ta thấy hắn nghiến răng, đột nhiên tát ta một cái.
BANG. Một tiếng giòn vang, ta bị đánh đến ngã xuống đất.
"Tài nhân!" Thủy Tú vội bò tới đỡ ta.
Trước mắt ta trắng bệch, mặt nóng rát, khóe miệng cũng như muốn nứt ra. Ta nhẹ nhàng li3m, đầu lưỡi lập tức cảm nhận được vị máu.
Nhìn ta, Thủy Tú khóc giàn giụa, quay đầu dập đầu với Bùi Nguyên Hạo: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, cầu xin ngài đừng đánh tài nhân, tất cả đều là lỗi của nô tỳ, Hoàng Thượng cứ đánh nô tỳ đi!"
Bùi Nguyên Hạo đứng thẳng người cúi đầu nhìn ta, lạnh nhạt nói: "Nàng muốn chết? Chết rồi thì xong hết mọi chuyện đúng không? Chết rồi nàng sẽ được như ý nguyện đúng không? Trẫm càng không cho nàng chết!"
Ta còn nằm dưới đất, cái tát kia không hề nghe, bên tai hiện giờ còn vang ầm ầm.
Nhưng giọng của hắn vẫn rõ ràng như vậy: "Thu hồi phong hào tài nhân của nàng ấy, biếm vào lãnh cung. Trẫm không cho nàng chết, trẫm phải tra tấn nàng đến cùng!"
Biếm vào lãnh cung...
Ta khẽ cười. Đám phi tần xung quanh vừa nghe nói ta bị biếm vào lãnh cung, tất cả đều ngơ ngẩn nhìn nhau, nhưng khi nghe đến hai chữ "tra tấn", tr3n mặt một vài người lại hiện lên nụ cười lạnh.
Thường Tình nhìn ta, lại nhìn Bùi Nguyên Hạo: "Thần thiếp lập tức an bài." Nói rồi, nàng vẫy tay với lão thái giám đứng ở cửa, "Dẫn đi."
"Vâng." Công công kia đi đến, ở trước mặt hoàng đế gã vẫn còn thành thật, vừa không cung kính cũng không hèn mọn, bình tĩnh nói, "Đi với ta."
Ta đứng dậy, nhưng cái tát vừa rồi thật sự quá nặng tay, lúc này đầu óc vẫn choáng váng. Thủy Tú vội đỡ lấy ta, ta vừa bước một bước, bỗng dừng lại, quay đầu nhìn hắn: "Hoàng Thượng, thần thiếp còn một thỉnh cầu."