Nhất Thế Khuynh Thành: Lãnh Cung Khí Phi

Chương 350: Không cho hoàng đế xuống nước



Bùi Nguyên Hạo nhíu mày: "Tại sao đệ lại tin nàng như vậy?

"Thần đệ đương nhiên tin tỷ ấy." Bùi Nguyên Phong kiên định, "Bởi vì trong mắt thần đệ tỷ ấy chính là người như vậy, cho nên thần đệ sẽ không nghi ngờ tỷ ấy."

Thái độ Bùi Nguyên Hạo thoáng thay đổi, không phải vui cũng không phải giận, càng không giống mờ mịt không hiểu, thật sự khiến người ta không nắm bắt được.

Ngay cả Bùi Nguyên Phong cũng bất an, hắn hỏi: "Rốt cuộc Hoàng Thượng muốn thế nào mới có thể đồng ý cho thần đệ đưa tỷ ấy đi?"

Bùi Nguyên Hạo không trả lời, chỉ đi lướt qua chúng ta, ngẩng đầu nhìn chân trời.

Phương hướng hắn nhìn là phương Nam.

Ta mơ hồ đã biết được đáp án.

"Đệ còn nhớ lúc nãy trẫm nói với đệ thuyền xuống Nam đã chuẩn bị xong rồi không?"

"Hoàng Thượng muốn thần đệ cùng xuống Nam?"

"Trẫm đã nói trẫm sẽ giao việc lớn cho đệ."

"Sau khi xong việc, thần đệ có thể đưa tỷ ấy đi?"

"Nếu thật sự xong việc..."

"Được!" Bùi Nguyên Phong trịnh trọng gật đầu, đi đến trước mặt hắn, "Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, thần đệ sẽ thao Hoàng Thượng xuống Nam, cúc cung tận tụy vì Hoàng Thượng đến chết mới thôi!"

Ta nhíu mày.

Xuống Nam, Bùi Nguyên Hạo chậm chạp không xuống Nam thì ra là để đợi hơn nữa Bùi Nguyên Phong, hơn nữa hắn định giao "việc lớn" cho Bùi Nguyên Phong, rốt cuộc là chuyện gì mà cần dẫn theo kiêu tướng có thể thống soái tam quân, huy kiếm giục ngựa?

Chẳng lẽ lần này xuống Nam không đơn thuần chỉ là đi tuần, để văn võ bá quan hiểu rõ nhân tình phương Nam sao?

Hắn xuống Nam rốt cuộc để làm gì?

Bất an k1ch thích lồng ng.ực ta lại bị đè nén, không nhịn được mà ho khan, cũng ho ra máu. Bùi Nguyên Phong nhìn ta, nôn nóng hỏi: "Thanh Anh, tỷ vẫn ổn chứ?"

Ta miễn cưỡng mỉm cười, nhưng nụ cười này lại có bao nhiêu sự mệt mỏi.

Hắn như muốn khóc, lập tức ngẩng đầu nói với Bùi Nguyên Hạo: "Lần này xuống Nam thần đệ hi vọng dẫn theo tỷ ấy."

Ta vốn tưởng Bùi Nguyên Hạo sẽ từ chối, ai ngờ hắn chỉ liếc nhìn ta, liền đồng ý thống khoái: "Được thôi."

"Tạ Hoàng Thượng thành toàn." Bùi Nguyên Phong gật đầu với hắn, sau đó bế ta xoay người muốn đi, "Thanh Anh, không sao rồi, đệ lập tức đưa tỷ đi gặp đại phu."

Còn đi chưa được hai bước, tiếng của Bùi Nguyên Hạo đã vang lên phía sau: "Trẫm chưa đồng ý cho đệ đưa nàng đi lúc này."

Bùi Nguyên Phong dừng chân, quay đầu nhìn hắn: "Không phải Hoàng Thượng có nói thuyền xuống Nam đã chuẩn bị xong, ngày mai sẽ xuất phát sao?"

"Tối nay nàng vẫn phải ở lại."

"Nhưng thần đệ lo tỷ ấy không qua được tối nay." Thời điểm nói câu này, Bùi Nguyên Phong nghiến răng, ánh mắt sắc bén hướng về phía Ngọc Văn đang bò về phía này cũng Lục thục nghi sắc mặt đã không còn một giọt máu, "Nếu thần đệ không tới, có lẽ vừa rồi tỷ ấy đã không qua được!"

Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, lại quay đầu liếc nhìn đám Lục thục nghi: "Có chuyện gì?"

Lục thục nghi quỳ xuống: "Hoàng... Hoàng Thượng, không phải thần thiếp vô duyên vô cớ tới đây mà là... Mà là Nhạc Thanh Anh trộm đồ, thần thiếp chỉ tới đây trừng phạt một chút thôi."

"Trộm đồ? Trộm thứ gì?"

"Ả trộm đồ ăn của Ngự Thư Phòng."

Nghe Lục thục nghi nói, khóe mắt Bùi Nguyên Phong như muốn nứt ra, thời điểm cúi đầu nhìn ta, hai mắt đều đỏ ửng.

Bùi Nguyên Hạo cũng nhìn ta, lạnh giọng: "Thật không?"

Ta cúi đầu: "Nô tỳ biết tội."

Hắn lại nhìn ta một lúc, sau đó chất vất Lục thục nghi: "Ai cho các nàng lạm dụng tư hình trong hậu cung?"

Câu này vô cùng lãnh đạm nhưng vẻ mặt hắn lại không hề cho người ta cảm giác nhẹ nhàng. Lục thục nghi quỳ dưới trước mặt hắn lại nhìn Bùi Nguyên Phong sát khí bức người, không khỏi run rẩy, không dám nói gì. Lúc này, Ngọc Văn đã từ dưới đất bò dậy, mặt mũi đầy vết trầy da, cũng quỳ ở đó.

Bùi Nguyên Hạo tiến lên một bước, cúi đầu nhìn họ, nhếch môi: "Các ngươi đúng là to gan."

Câu này còn nhẹ hơn câu vừa nãy, nhưng vừa thốt ra, sắc mặt đám Lục thục nghi đều trắng bệch.

Bùi Nguyên Hạo thản nhiên quay đầu gọi: "Hoàng Hậu."

Thường Tình vội đi tới: "Có thần thiếp."

"Lạm dụng tư hình trong hậu cung nên xử phạt thế nào?"

"Chủ tử bị cấm túc một tháng, trừ bổng lộc nửa năm. Cung nữ bị trượng trách ba mươi cái, trừ bổng lộc một năm."

"Nếu đã vậy, Hoàng Hậu xử lý đi, cũng để cho người của hậu cung hiểu rõ quy củ."

"Vâng."

Cuộc đối thoại của họ vô cùng bình thường cứ như nhàn thoại việc nhà, nhưng Lục thục nghi và Ngọc Văn, tính cả đám phi tần phía sau Thường Tình đều thay đổi sắc mặt, đặc biệt là Thân Nhu, nàng ta mở to hai mắt nhìn về hướng này, tr3n gương mặt nhu mị nhất thời xuất hiện vô số cảm xúc.

Đúng lúc này, Bùi Nguyên Hạo lại đi tới trước mặt ta: "Còn về nàng... Trộm đồ..."

Còn chưa hết câu, Bùi Nguyên Phong đã tiếp lời: "Ngài còn muốn thế nào? Tỷ ấy đã bệnh thành như vậy!"

"Bị bệnh thì không cần chịu trách nhiệm à?" Bùi Nguyên Hạo liếc nhìn hắn, "Đệ cũng là tướng lĩnh trong quân, nếu kỷ luật không nghiêm, pháp luật làm sao tồn tại?"

Câu này khiến Bùi Nguyên Phong nghẹn họng, hắn là tướng lĩnh, đương nhiên biết ý nghĩa của việc thưởng phạt, nhưng hắn vẫn không cam lòng, nói: "Nhưng..."

"Chẳng qua nàng ấy đã bệnh thành như vậy, nếu muốn hành hình cũng không thích hợp."

"..."

"Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, tối nay nàng không thể xuất cung cùng đệ, đây đã là giới hạn của trẫm."

Bùi Nguyên Phong nôn nóng: "Nhưng tỷ ấy... Tỷ ấy đang bệnh rất nặng, thần đệ không thể mặc kệ tỷ ấy."

"Đệ nói gì?"

"Hoàng Thượng, hôm nay thần đệ tới đây chính là vì không thể để tỷ ấy tiếp tục chịu khổ, một chút cũng không được. Cho dù ngài muốn phạt thần đệ, thần đệ cũng nhận, nhưng để tỷ ấy chịu khổ, thần đệ quyết không đồng ý!"

Bùi Nguyên Hạo cuối cùng cũng không nhịn được lửa giận của mình, gằn từng chữ: "Bùi - Nguyên - Phong!"

Bùi Nguyên Phong ôm ta, không chút thoái nhượng.

Đúng lúc này, ta cố hết sức vươn tay kéo nhẹ vạt áo hắn.

Hắn lập tức cảm giác được, vội cúi đầu nhìn ta, căng thẳng hỏi: "Thanh Anh?"

Ta há miệng thở d0c, nhưng âm thanh thật sự quá nhỏ. Hắn vội áp tai xuống, ta nhẹ giọng: "Không sao."

Vừa nghe vậy, hắn lập tức phản bác: "Không được!"

"Nghe lời." Nhìn hắn, không biết sao ta lại cười, nụ cười yếu ớt làm tan đi sát khí tr3n người hắn ít nhiều. Ta kề sát tai hắn, tiếp tục thì thầm, "Nếu Hoàng Thượng đã đồng ý cho ta xuống Nam, đương nhiên sẽ không để ta chết, nhưng nếu bây giờ đệ không cho Hoàng Thượng xuống nước, ta thật sự không còn đường để đi nữa."

Hắn sửng sốt, trầm mặc một hồi: "Nhưng sức khỏe tỷ... Ta sao có thể nhìn tỷ lại..."

"Yên tâm đi. Mạng của ta rất cứng."

Nói câu này, trong lòng ta cũng cười. Tính ra trái tim ta muốn chết đã không chỉ một lần, nhưng cuối cùng vẫn không chết, kỳ thật con người sống mới khó, chết lại rất dễ dàng.

Dù gì ta cũng mới hai mươi tuổi, đời người còn chưa được được một nửa.

Trong sách có viết một câu "Mọi việc đã trải qua, đương nhiên sẽ có người hiểu nhau", cho dù không có đứa nhỏ này, không có hắn, ta vẫn có thể gặp được một số người, đi làm một số việc, lặng lẽ tới, lặng lẽ đi."

Nghe ta nói, sắc mặt Bùi Nguyên Phong dần thả lỏng, nhưng tay ôm ta không hề buông ra. Thật ra hắn lỗ m4ng như vậy rất dễ gây họa, nếu không phải hôm nay hắn hoàn triều, hơn nữa còn vừa "lập công" như lời vừa nói, với tính cách của Bùi Nguyên Hạo, nam tử đó chắc chắn sẽ không thoái nhượng.

Ta lại kéo nhẹ xiêm y hắn: "Nghe lời được không?"

"..."

"Hoàng Thượng đã cho ngài bậc thang đi xuống, nếu ngài còn muốn làm lớn, xảy ra chuyện, ta thật sự không còn chỗ dựa nào nữa."

Hắn cắn răng, tự giằng co rất lâu, cuối cùng cũng gật đầu: "... Được."

Bọn Tiền ma ma bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, vừa thấy hắn chịu buông tay, liền vội chạy tới đỡ lấy ta. Lồng ng.ực đau nhói, nhưng vì không cho hắn lo lắng, ta vội cắn môi nghẹn lại. Bùi Nguyên Phong nhìn ta, vẫn không cam lòng.

Bùi Nguyên Hạo lúc này mới lên tiếng: "Được rồi, về đi."

"Về? Về đâu?"

"Tiệc tẩy trần còn chưa xong, các đại nhân còn chờ kính rượu đệ." Bùi Nguyên Hạo nói, "Đừng quên, đệ là đại tướng quân của trẫm."

Thì ra hắn từ tiệc tẩy trần tới đây.

Ta chấn động, lòng lại thêm đau. Ta khó xử nhìn hắn, khẽ gật đầu. Hắn rốt cuộc cũng ngoan ngoãn xoay người rời đi.

Bùi Nguyên Hạo đi đến trước mặt ta, cúi đầu nhìn.

Ta cũng nhìn hắn.

Ánh mắt hai người không hề có chút ấm áp. Hắn dường như đang rất nhẫn nại, trầm tư một lát, mới nói: "Đỡ nàng ấy vào đi."

Bọn Tiền ma ma vội dìu ta về phòng.

Vừa mới nháo một hồi thật sự đã lấy đi nửa cái mạng của ta, ta nằm tr3n giường lại ho ra máu, Thủy Tú khóc nức nở, bọn Tiền ma ma không có thời gian để ý tới nàng, tay chân luống cuống lau vết máu cho ta, lại đi nấu thuốc. Vật lộn đến tối, sắc mặt ta mới khá lên một chút.

Ta nhìn trời bên ngoài, hỏi: "Tiệc tẩy trần tan chưa?"

"Hình như vừa tan."

Bọn Tiền ma ma biết ta phải theo Bùi Nguyên Phong xuống Nam, vì thế vội vàng thu dọn đồ đạc, có điều đồ của ta vốn không nhiều, một tay nải có hơn nửa là thuốc. Ta nhìn thoáng qua, khẽ cười.

Ngô ma ma đi tới sờ trán ta, nhíu mày: "Nóng quá, ngày mai còn vậy sao lên đường?"

"Không sao." Ta cười cười, "Để ta ngủ một giấc là được."

Bọn họ tuy lo lắng nhưng cũng không còn cách nào, lại đắp khăn ướt cho ta, dặn dò hai câu rồi xoay người ra ngoài, nhưng vừa tới cửa, tất cả đều quỳ xuống.

"Hoàng Thượng?"