Trên phòng tổng giám đốc, anh Ngôn rất hiểu ý mà chủ động lấy cớ ra ngoài để lại không gian riêng tư cho hai người.
Trong phòng chỉ có Lục Thẩm Quân và Diệp Ly Lạc, hai người ngồi xuống ghế sofa.
Lục Thẩm Quân mở hộp hoa quả bên trong ra, mọi thứ đều đã được gọt cắt đầy đủ, chỉ cần anh cho vào miệng.
"Vừa nãy sao cô lên không phòng mà ở dưới đấy làm gì?" Anh tiện tay lấy dĩa châm một miếng táo mát lạnh rồi hỏi Diệp Ly Lạc.
Diệp Ly Lạc bĩu môi có vẻ giận hờn:
"Ai biết được, dù sao Lục tổng anh cũng không muốn gặp tôi."
Lục Thẩm Quân nhíu nhíu mày, động tác dừng lại. Diệp Ly Lạc nói tiếp:
"Tôi không nhớ phòng anh ở đâu, nhờ tiếp tân thông báo cho anh ai ngờ chị ấy nói anh không muốn gặp tôi."
Kết quả Lục Thẩm Quân nghe xong không nói gì mà gọi cậu thư kí mới vào.
Cậu ta tên là Thẩm Xuyên, bề ngoài rất ưu tú, trông nghiêm túc và có trách nghiệm. Sao khi Vân Thư bị đuổi thì Thẩm Xuyên là người được Lục Thẩm Quân tin tưởng trở thành thư kí của anh.
Vụ Vân Thư trước đây là vì cô ta còn chỗ dùng được nên anh mới giữ cô ta bên cạnh, cũng đã giải thích với Diệp Ly Lạc.
Nhưng về Thẩm Xuyên, người này trước đây đã từng làm việc cho Lục Thẩm Quân rất trung thành và tận tụy. Lần này cho anh làm thư kí riêng của mình, Lục Thẩm Quân cũng đã cân nhắc tất cả. Không phải vì lợi dụng mà là anh thật sự hài lòng với con người này.
Khi bị Lục Thẩm Quân hỏi về chuyện này, Thẩm Xuyên cũng đã nhìn qua Diệp Ly Lạc đánh giá một hồi. Lẽ nào đây là vị "cô Diệp" được tiếp tân nhắc đến sao?
Anh bình tĩnh giải thích:
"Tiếp tân thông báo cô Diệp muốn gặp Lục tổng nên tôi tưởng đó là Diệp Di Nguyệt. Nhưng mấy ngày trước anh đã nói nếu là Diệp Di Nguyệt thì không cần thông báo nên tôi đã nói với tiếp tân là không gặp."
"Ồ, Diệp Di Nguyệt."
Nghe đến cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Diệp Ly Lạc không khỏi bất ngờ.
"Trước đây Diệp Di Nguyệt từng đến tìm anh ấy sao?"
Câu hỏi này là hỏi Thẩm Xuyên. Anh nhìn qua Lục Thẩm Quân thấy vị tổng giám đốc này không có ý gì anh mới yên tâm trả lời:
"Thưa thiếu phu nhân, trước đây hầu như ngày nào Diệp Nhị tiểu thư cũng đến làm phiền giám đốc chúng tôi." Nhắc đến vị Diệp Nhị tiểu thư nào Thẩm Xuyên chẳng có chút hảo cảm nào. "Vậy nên giám đốc đã nói không được cho phép cô ta vào phòng nữa bước. Thậm chí còn nhiều lần cấm cô ta bước chân vào công ty."
Còn có chuyện này sao? Có vẻ như suốt ngày rúc trong nhà khiến cho Diệp Ly Lạc không biết gì về chuyện này.
Nói về cô em gái Diệp Di Nguyệt này, Diệp Ly Lạc dù chưa tiếp xúc nhưng qua kí ức của nguyên chủ cô cũng khá là không ưa.
"Em gái tôi nhiều lần tìm đến anh rể của nó như vậy xem ra là rất quan tâm đến anh rồi." Diệp Ly Lạc nhàn nhạt nhếch môi nhìn Lục Thẩm Quân.
Lục Thẩm Quân vẫn thản nhiên ăn hoa quả:
"Mặc kệ, không liên quan đến tôi."
Hay lắm, như vậy mà đã muốn phủi sạch quan hệ rồi. Không liên quan, sao lại không liên quan cơ chứ, ai bảo anh đẹp quá làm gì? Vì cái nhan sắc này của anh mà thu hút đến bao nhiêu là ong bướm.
Càng nghĩ trong lòng Diệp Ly Lạc càng bực bội. Cô giật lấy cái dĩa nhỏ trong tay anh, châm xuống một miếng xoài đút vào miệng.
Hai má phông lên, lại trông thế nào cũng giống đứa trẻ đang giận dỗi.
Thẩm Xuyên kinh ngạc nhìn cô. Cái cô gái này lấy can đản ở đây ra mà lại dám giật đồ của Tổng giám đốc lại còn tỏ thái độ như vậy nữa chứ.
Lục Thẩm Quân ra hiệu bảo Thẩm Xuyên ra ngoài. Lúc đi đến cửa anh rõ ràng nhìn thấy khóe môi Lục tổng hơi cong lên, vẻ mặt càng thêm trấn động.
Đừng nói với anh là người phụ nữ này thật sự có năng lực khiến Lục tổng bình thường không gần nữ sắc mà có thể rung động đấy nhé.
Nhưng sự thật chính là như vậy. Nếu Thẩm Xuyên mà biết Lục Thẩm Quân không chỉ cười với cô mà còn ôm cô, hôn cô, ngủ cùng cô,... phải chăng hình tượng tổng tài không gần nữ sắc của Lục tổng trong lòng anh ta sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Trong phòng, Lục Thẩm Quân cười cười nhìn cô phồng má.
"Lục thiếu phu nhân không cảm thấy tự hào vì chồng mình rất có sức hút hay sao?"
"Xì, sức hút này thì có gì mà tự hào."
"Ồ hay là Lục Thiếu phu nhân đang ghen?!"
Như bị đoán trúng tim đen Diệp Ly Lạc nhảy cẫng lên, mặt đỏ bừng:
"Phụ nữ đến tìm anh là chuyện của anh, tôi có gì mà phải ghen."
"Phải không?"
Nhưng biểu cảm của cô dường như đã nói lên tất cả.
Diệp Ly Lạc chẳng biết phải làm gì, cô liên tiếp đút mấy miếng hoa quả chặn miệng anh:
"Mất công thím Trần làm rồi, anh ăn hết đi."
Thấy đã đút đầy miệng anh rồi nhưng cô vẫn không dừng lại.
Lục Thẩm Quân cầm lấy bàn tay cô còn đang tiến tới. Diệp Ly Lạc hơi bất ngờ, nhất thời ngây ngốc không kịp phản ứng. Lúc cô hoàn hồn thì Lục Thẩm Quân đã nuốt hết.
Cảm giác này, cô ở rất gần anh, như cảm nhận được cả nhịp đập trái tim của đối phương.