Một Đời, Một Kiếp, Chỉ Thương Một Người

Chương 53



Ngồi vào trong xe Lục Thẩm Quân chu đáo giúp cô thắt dây an toàn, Diệp Ly Lạc nhân đó cũng chợp mắt một chút. Lúc gần đến nơi Lục Thẩm Quân mới gọi cô dậy.

Nhìn thấy một chiếc xe sang trọng dừng trước cửa đoàn phim, nhân viên đoàn phim đều kinh ngạc nhưng sau khi nghĩ đến trong đoàn phim còn thiếu một người lúc này bọn họ mới hiểu ra.

"Đây hẳn là vị Lục thiếu phu nhân đi?"

"Tôi nghe nói Lục gia rất giàu có, nên chắc là vậy rồi."

"Cũng ngưỡng mộ thật đấy, sau lưng cô ta có Lục gia, Diệp gia mới vào nghề mà đã nhận ngay được kịch bản vai nữ chính rồi."

"Cũng chỉ là dùng tiền thôi, đợi lúc chiếu phim rồi tôi cam đoan sẽ dở tệ cho mà xem."

Lục Thẩm Quân vừa xuống xe nghe được tiếng bàn tán của mọi người xung quanh nhíu mày, anh nhìn qua Diệp Ly Lạc thấy cô không vui vội nói:

"Đừng để tâm lời những người đó nói."

Dù là có chút khó chịu nhưng vẫn là khá quen rồi, Diệp Ly Lạc cười cười: "Yên tâm, vợ anh không dễ bắt nạt đến vậy."

"Ồ!" Anh cong môi có chút cưng chiều: "Tôi đương nhiên biết nhưng dù sao còn có Lục gia, nếu em cảm thấy không vừa mắt bọn họ tôi có thể giúp em bất cứ lúc nào."

Đây gọi là "Quân vương vì mỹ nhân mà đối đầu cả thiên hạ" sao? Nghĩ đến điều đó, Diệp Ly Lạc bật cười.

"Được rồi, cũng đã đưa tôi đến rồi, anh mau về đi."

Diệp Ly Lạc xuống xe thong thả bước vào trong, đi được một nửa cô quay mặt lại. Lục Thẩm Quân vẫn đứng đó nhìn cô, dưới ánh mắt anh đứng một cách tùy tiện nhưng cũng toát lên sự lạnh lùng khóc gần làm người khác không thể coi thường.

"Sao vậy? Em để quên đồ gì trên xe sao?" Thấy cô dừng lại anh hỏi.



Diệp Ly Lạc lắc đầu, cô bước đến bên anh nói:

"Không có gì chỉ là cảm ơn hôm nay đưa tôi đến đây, vậy nhé, tôi vào đây."

Lục Thẩm Quân nhìn bóng cô chạy vào cong cong môi làm cho mấy cô gái xung quanh không khỏi ao ước ngưỡng mộ Diệp Ly Lạc, vì sao người đàn ông như vậy đối với cô lại dịu dàng đến thế?

......................

Vừa bước vào trong Diệp Ly Lạc đã được Tĩnh Văn và Tiểu Huyên đón tiếp.

"Em đến rồi sao?"

"Vâng chị, không quá muộn chứ?"

"Không sao, không muộn."

Diệp Ly Lạc cười, lúc này cô thấy một người đàn ông cùng mấy người trẻ từ trong một căn phòng bước ra, mấy người đang bàn bạc về bộ phim thấy cô đến thì kinh ngạc trong giây lát.

Rất nhanh tất cả hoàn hồn. Đạo diễn bộ phim là Lưu Vân Sơn tươi cười bước đến cạnh cô:

"Cô hẳn là cô Diệp phải không?"

Ông đưa tay ra, Diệp Ly Lạc cũng bắt tay lại.

"Chào đạo diễn Lưu, là tôi."

Thấy thái độ không kiêu ngạo, không lạnh nhạt của cô Lưu Vân Sơn vừa gặp đã có thiện cảm. Ông còn tưởng người như Diệp Ly Lạc sẽ dối ông hất hàm coi khinh nhưng thấy cô gái trước mắt rõ ràng hiểu chuyện, lịch sự như vậy ông cũng thấy vui vẻ phần nào.

Đạo diễn Lưu nghiêng mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới. Quả nhiên là một mỹ nhân khuynh quốc a!



"Được rồi, giới thiệu với cô tôi là đạo diện bộ phim này còn đây là các diễn viên trong đoàn, mọi người làm quen với nhau đi."

"Xin chào, tôi là Thẩm Nhất Đồng, rất vui được gặp cô." Một nữ diện viên phía sau rất là thân thiện đưa tay ra muốn bắt tay với cô.

Thẩm Nhất Đồng rất xinh đẹp, cô ấy cũng giống như Diệp Ly Lạc có một làn da trắng như tuyết mềm mại, mịm màng. Điều đặc biệt trên khuôn mặt tươi cười nổi bật với một đôi mắt to tròn long lanh, khiến người ta bất giác bị mê hoặc.

Hai người bắt tay nhau, hai mỹ nhân như vậy không khỏi khiến người ta một phen kinh diễn.

Cô cũng làm quen với những người khác trong đoàn phim, mọi người đều đối xử rất khách khí với cô nhưng có lẽ Diệp Ly Lạc vẫn có thiện cảm hơn hết với cô gái tên Thẩm Nhất Đồng này.

Thẩm Nhất Đồng là một viễn diễn nổi tiếng vào giới đã được ba năm, trong vòng ba năm đó cô ấy đã có cho mình vị trí rất vững chắc trong giới giải trí với lượng fan hâm mộ đông đảo.

Tính cách Thẩm Nhất Đồng thành thật, thẳng thắn không vòng vo đó là điều mà Diệp Ly Lạc tán thưởng nhất.

Thẩm Nhất Đồng đối cô cũng là chiếu cố mấy phần dù sao bọn họ đều là nghệ sĩ dưới trướng giải trí Vân Hoa.

Diệp Ly Lạc là nữ hai đảm nhận một nhân vật quan trọng trong phim vì vậy cô được sắp xếp một phòng trang điểm riêng khiến cho mấy người nào đó phải đỏ mắt.

Diệp Ly Lạc ngồi yên trên ghế để thợ trang điểm giúp mình đánh phấn.

Khi mặt lên bộ phục sức công chúa cô có cảm giác mình quay lại quá khứ trước đây, cao quý không gì sánh bằng.

"Mẫu hậu người nhìn ta có phải rất đẹp hay không?" Tiểu nữ tử nhanh nhẹn hoạt bát quay một vòng, làn váy theo đó cũng xoay theo tựa như bông hoa sen trong hồ nổ rộ.

Chính cung hoàng hậu cười đầy sủng ái: "Lạc Nhi của mẫu hậu là đẹp nhất."

Diệp Ly Lạc hơi đắc ý hếch mũi lên. Nàng chính là nữ tử xinh đẹp nhất trên đời, cao quý nhất trên đời, không người nào có thể so bì với nàng.