Cho đến khi âm nhạc kết thúc, hai người mới rời khỏi sàn nhảy.
Chân của cô gần như sưng lên, Nam Bắc trực tiếp cởi giày xách trong tay cùng hắn đi lên boong tàu.
“Em muốn hỏi anh một vấn đề.”
Hắn lơ đễnh: “Được.”
“Mục đích chuyến đi này của Thẩm gia là gì?”
“Vì việc buôn bán.”
Cô giương mày ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Vài thập niên trước, có người ở Tứ Xuyên (một tỉnh phía Tây Nam của Trung Quốc) phát hiện một hầm mỏ nguyên sinh (hầm mỏ nguyên sinh: những mỏ thô, chưa hề được khai thác), toàn thế giới chỉ có một chỗ này ở Trung Quốc.” hắn giải thích ngọn nguồn. “Lúc ấy bởi vì một số nguyên nhân, không ai có thể nhúng tay vào. Hầm mỏ lúc đó bị những công ty nước ngoài đầu tư khai thác. Đến năm nay có lẽ sẽ bị sang tay qua nước khác.”
Cô nghe một cách chăm chú: “Sau đó thì sao?”
“Tài nguyên Trung Quốc, tất nhiên phải do người Trung Quốc nắm.” Hắn cười một cái, nói vô cùng bình thản. “Nhưng mà rất nhiều người muốn khai thác trong khi quyền khai thác thì chỉ có một. Cho nên Chu gia buông tha vụ làm ăn độc nhất này, triệu tập các gia tộc quyết định xem ai sẽ có quyền khai thác hầm mỏ.”
Cô không biết gì về địa chất hay hầm mỏ, nhưng nghe được “toàn thế giới chỉ có ở chỗ này” thì cũng biết được ý nghĩa của nó. Khác với Hoàng Hoa Lê Hải Nam, chỉ cần chờ hai ba trăm năm là được, chỉ cần đất liền vẫn còn thì vẫn có cơ hội, nhưng hầm mỏ này là độc nhất.
Hầm mỏ?
Lúc này nếu có người nói toàn bộ thế giới chỉ còn hầm mỏ kim cương ở nơi này, chỉ sợ một trận chiến đẫm máu là điều không thể tránh khỏi.
“Dụ hoặc thật sự rất lớn.” Cô cảm thán.
“Nguy hiểm cũng rất lớn, đây là chất liệu cần thiết cho các cường quốc du hành vũ trụ, em đoán xem, ai có thể thèm khát nơi này đây?”
Cường quốc du hành vũ trụ, nói đi nói lại chỉ có Mỹ.
Cô nhìn hắn, mà hắn cũng mỉm cười nhìn lại cô.
“Năm 1976, nước Mỹ bắt đầu cấm CIA [1] ám sát ngoài biên giới.” Nam Bắc bỗng nhiên nói. “Mà từ sau vụ 911 [2] CIA đột nhiên lập một danh sách. Trên danh sách có hai mươi phần tử là thủ lĩnh khủng bố, mục tiêu của bọn họ chính là thu thập chứng cứ, lấy cớ vì giảm bớt thương vong cho nhân dân mà có thể thực hiện ám sát với những người này.”
Trình Mục Dương không nói gì.
“Đây là kế hoạch ám sát nổi tiếng, có hiệu quả lâu dài.” Cô vươn cánh tay, khoát lên bờ vai hắn, chậm rãi phỏng đoán. “Trọng tâm công việc của CIA là Trung Âu, Đông Nam Á cùng Bắc Phi. Mà Trình gia nhiều năm như vậy cung cấp vũ khí cho chiến tranh ở từng nơi trên thế giới, nhất định cũng có tên trong danh sách. Hiện tại, Trình Mục Dương anh cũng trốn không thoát, bọn họ như hổ rình mồi, anh vẫn muốn đoạt hầm mỏ sao?”
Trình Mục Dương vẫn như trước không nói gì, thay cô che chắn gió biển.
Hai người đi thẳng đến hành lang tầng năm, Nam Bắc cầm tay hắn, nhẹ giọng nói: “Em đi đây.”
Nói xong liền chạy về phòng.
Lúc ấy đã là 6 giờ rưỡi, cô đến cửa phòng thì đã thấy mặt trời mọc.
Nam Bắc cúi đầu nhìn ngón chân bị đau vì ma sát, không tiếng động mà cười…
6 giờ 50 phút, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Cô sửng sốt cầm lấy điện thoại.
“Còn chưa ngủ?” Giọng nói của Trình Mục Dương ủ rũ.
“Vâng.” Cô thật sự rất mệt mỏi, “Em đang đợi điện thoại.”
Hắn cười rộ lên: “Là tin tức về anh sao?”
“Có thể nói như vậy,” Nam Bắc cũng cười rộ lên, “Em muốn xem anh có nói thật với em hay không.”
“Anh sẽ không lừa em.” Thanh âm Trình Mục Dương có chút dỗ dành an ủi. “Đợi nhận xong cú điện thoại kia phải đi ngủ một chút.”
Cô ừ một tiếng ngắt điện thoại.
Ba Đông Cáp điện thoại rất đúng giờ.
Cô biết Trình Mục Dương sẽ không lừa cô, chẳng qua từ lời của Ba Đông Cáp mà cô biết thêm một số việc, ngoài vụ làm ăn ở hầm mỏ này, còn nhiều việc cô thật không ngờ.
“Trình Mục Dương rất kiên cường, ba năm trước bắt tất cả những người hắn muốn bắt đến Hồ Vạn Đảo giam giữ.” Ba Đông Cáp tựa hồ với Trình Mục Dương rất có hứng thú. “Theo tài liệu thu thập được mà nói, những vụ làm ăn thì Trình gia thay phiên nhau làm, nếu ba năm trước đã cầm quân đến Hồ Vạn Đảo thì hiện nay nên buông tha cho hầm mỏ. Đáng tiếc, lòng ham muốn của hắn rất lớn.”
“Tôi đã biết.” Cô dựa lưng vào sô pha, nhẹ nhàng xoa chân mình.
Ba Đông Cáp tiếp tục nêu những vấn đề trước kia, mỗi vấn đề đều cho cô đáp án hợp lí.
Chỉ là những việc trước mười tuổi không có ghi lại bởi vì lúc đó hắn còn quá nhỏ.
Ba Đông Cáp khi nhắc đến thời gian tại Bỉ thì dừng lại một chút: “Hắn cũng từng ở tại Bỉ.”
“Tôi biết anh muốn nói cái gì.” Hơn hai mươi phút nghe điện thoại cô đã mệt mỏi đến nóng nảy. Nam Bắc nằm ở sô pha, ngửa mặt nhắm mắt, nói với người bên kia điện thoại: “Tôi sớm đã quen biết hắn.”
Nhưng có một điều cô cũng không biết, hai người quen nhau không phải tại Bỉ mà tại Đông Âu khi hắn bắt đầu xây dựng toàn bộ sự nghiệp.
Những tư liệu về sau không khác gì truyền kì.
Trình Mục Dương.
Tên này đối với hắc bang Nga mà nói chính là “Trung Quốc”. Hắn không khởi xướng chiến tranh, lại có thể dễ dàng làm cho các thế lực đen tối ở Đông Âu đấu đá, do đó trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Mà tại Moscow hắn có nguyên tắc “Im lặng”, những chuyện liên quan đến Trình gia, bất luận là buôn lậu hay giết người, đều không có một bản ghi chép nào của chính phủ hay bị lùng bắt.
Đây là chuyện xưa nay chưa từng có.
Các phần tử đẫm máu cùng bạo lực ở Đông Âu đối với hắn cũng tỏ ra thỏa hiệp cùng kính trọng.
Nhưng đối với những người Trung Quốc vất vả kiếm tiền tại Moscow mà nói, hắn chính là “chúa cứu thế”. Mà trong mắt cộng đồng gia tộc nắm trong tay đường biên giới lâu dài, hắn chính là kẻ buôn bán vũ khí lớn nhất Đông Nam Á.
Kì quái, gian xảo, giả dối, tàn khốc, vô tình.
Ba Đông Cáp đưa ra đánh giá như vậy.
Nam Bắc nghe đến đó, nhẹ nhàng phun ra một hơi: “Có phải người Nga hận hắn đến chết hay không?”
“Là yêu hắn đến chết, hắn nhiều lần đạt được danh hiệu là bạn bè tốt của nhân dân Nga, là nhà từ thiện lớn.” Giọng Ba Đông Cáp rõ ràng có sự thán phục. “Là người buôn bán vũ khí lớn nhất, duy trì tài lực mạnh nhất, bất luận là quốc tịch hay màu da, hắn đều là khách mà nhân dân Nga tôn quý nhất.”
“Khách tôn quý nhất?” Nam Bắc cảm thấy vui vẻ, những người Đông Âu này cũng thật thú vị.
Sau khi chấm dứt trò chuyện cô trực tiếp ngủ trên sô pha.
Nhàn nhã hai ngày, đêm nay lại có hoạt động, ông Thẩm mở tiệc chiêu đãi mọi người, nghe ca tử hí (một loại nhạc kịch địa phương ở Đài Loan và Phúc Kiến). Tối nay sẽ diễn hai bộ kịch, thứ nhất là “Tiết Bình Quý cùng Vương Bảo Xuyến”, bộ còn lại là “Hoàng Phủ Thiếu Hoa cùng Mạnh Lệ Quân”. (đây là hai bộ nhạc kịch rất nổi tiếng của Trung Quốc, đã được chuyển thành cải lương ở Việt Nam, các bạn có thể google để nghe thử ^^)
Bởi vì đến muộn nên khi Nam Bắc tới nơi thì buổi diễn đã bắt đầu.
Rạp hát này phân bố khoảng ba người một bàn, toàn bộ có khoảng 40 bàn, quả nhiên tất cả đều ngồi đầy. Lầu hai là những hàng ghế theo dãy còn lầu ba là nơi dành cho khách quý.
Cô dọc theo thang lên lầu ba, âm thầm cảm thán, ông Thẩm lại cho biểu diễn những nhạc kịch này đãi tân khách hầu hết là sống ở thế kỷ hai mươi, ở đây thật giống không gian xã hội cũ. Nhìn những nhóm hắc bang này, đàn ông thì mặc trang phục Trung Quốc những năm dân quốc, phụ nữ thì mặc sườn xám, thật là dáng vẻ khuê tú a.
Hai vở diễn cũ.
Không chỉ dạy dỗ thế hệ sau biết phép tắc, còn vô tình tạo nên uy phong cho Thẩm gia.
Tầng dưới rất náo nhiệt, nhưng tầng 3 thì không, sáu căn phòng, chỉ có 3 căn sáng đèn.
Trên mỗi bóng đèn đều có ghi tên các dòng họ, cô tìm đến căn phòng của Thẩm gia lập tức tiến vào. Bên cạnh ông Thẩm có hai cô gái đang cẩn thận tỉ mỉ pha trà, thấy cô thì cúi người cười cười.
Căn phòng này rất lớn, nhưng người thì rất ít.
Chỉ có bốn, năm người ít ỏi.
Ông Thẩm ngồi bó gối chơi cờ, vẫn nắm một quân cờ màu trắng không nhúc nhích, mà đối diện với ông, không có ai. Điều làm cô ngạc nhiên chính là Trình Mục Dương cùng người chị họ kia của hắn, đang ngồi xem kịch dưới lầu. Đêm nay hắn mặc một bộ tây trang bằng nhung màu xám bạc, áo sơmi trắng đơn giản cùng với cái nơ hình kim cương cũng màu trắng.
Nhìn đi nhìn lại, quả là giống những ông chủ ngân hàng Thượng Hải trước kia.
Cô ung dung nhìn hắn, qua vài giây hắn như cảm giác được gì. Quay đầu nhìn thoáng qua, dịu dàng lạnh nhạt, như người xa lạ.
Nam Bắc cũng chỉ là nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Bắc Bắc, đến, ngồi ở đây.” Ông Thẩm cười hớ hớ chỉ cái ghế không đối diện ông.
Cô theo lời ngồi xuống.
Thế cục hai quân đen trắng trên bàn cờ cô rất quen thuộc. Nam Bắc nhẹ nhàng tiếp nhận quân đen cùng ông Thẩm chơi cờ.
Ngẫu nhiên phân tâm, theo ánh sáng nhìn về phía Trình Mục Dương, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Sau khi “Tiết Bình Quý cùng Vương Bảo Xuyến” kết thúc, ông Thẩm có vẻ thiên vị “Hoàng Phủ Thiếu Hoa cùng Mạnh Lệ Quân”, không chơi cờ với cô nữa, di chuyển đến bức rèm che phía trước ngồi xem diễn.
Nam Bắc nâng cằm, tiếp tục thế cờ này một mình.
Mãi cho đến khi Trình Mục Dương ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cô, im lặng nhìn cô chơi cờ một mình.
“Sao lại không nghe diễn?” Cô nhẹ giọng hỏi hắn.
Trình Mục Dương cũng thấp giọng nói cho cô: “Nghe không hiểu.”
Nam Bắc nhịn không được nở nụ cười nhẹ: “Em thấy anh xem rất chăm chú, còn nghĩ anh rất thích ca tử hí. Trước kia mỗi lần xem diễn cùng ông Thẩm em cũng thường xuyên ngủ gật.”
Hắn bất động thanh sắc cười, trong tây trang này quả thực có chút phong tình.
“Ca tử hí, còn kêu là Hương kịch.” Cô nhẹ giọng giải thích cho hắn, “Không chỉ tại Đài Loan, mà ở Tấn Giang, Hạ Môn cùng khu Hoa kiều ở khắp Đông Nam Á đều rất thích nghe.”
Hắn thản nhiên đáp lời: “Tất cả những vở diễn này anh nghe không thấy gì đặc biệt.”
Nam Bắc nhắc một quân cờ màu trắng giữa hai ngón tay, ánh mắt xem bàn cờ: “Bình thường thôi, thế giới của anh là ở tại Đông Âu.”
Thanh âm nói chuyện của hai người thủy chung rất nhỏ, chỉ luẩn quẩn bên tai.
Trong gian phòng, mọi người đều chuyên tâm nhìn đến sân khấu, chỉ có bọn họ là không đếm xỉa đến.
Trình Mục Dương lặng yên không một tiếng động, vươn tay chỉ vào một vị trí trên bàn cờ.
Nam Bắc ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn: “Anh cũng biết chơi cờ vây?”
“Cờ vây được xưng là một nghệ thuật chiến đấu, rất thích hợp bồi dưỡng tính kiên nhẫn cho những người nắm toàn cục trong tay.” Trình Mục Dương âm thanh thấp như cũ, nói đâu vào đấy: “Đây là “ván cờ mười bước”. Hai đại danh thủ cờ vây thời Thanh là Phạm Tây Bình cùng Thi Tương Hạ đã chơi một ván chỉ mười nước nhưng lưu danh kim cổ. Học qua cờ vây, chắc chắn phải học qua mười bước cờ này.”
Đáp án của hắn vĩnh viễn luôn nằm ngoài dự kiến của cô.
Nam Bắc nhẹ nhàng dùng mũi giày cao gót chạm nhẹ vào chân hắn: “Ông chủ Trình, em thật sự quen biết với anh sao?”
Hắn kẹp một quân cờ đen giữa hai ngón tay thưởng thức: “Em còn rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi tìm hiểu về anh.”
Lời nói đơn giản như thế đã tỏa ra hơi thở nguy hiểm khiến người ta khó lòng kháng cự.