Một Đời Một Kiếp Vì Em

Chương 27: Tình cờ



Tôn Mịch trầm lặng, tâm trí cô như rối bời không biết phải trả lời làm sao.

"Được..em sẽ ở bên anh"

Âu Trấn Phàm hai mắt sáng rỡ, nụ hôn dịu dàng pha lẫn sự hạnh phúc nồng ấm của tình yêu.

Sáng hôm sau, vẫn như thường ngày Âu Trấn Phàm đã rời đi từ rất sớm. Cô chợt nhớ lại từng câu từng chữ mà chính miệng hắn nói với cô, thật sự không phải là mơ. Chưa bao giờ cô nghĩ là sẽ có một ngày nào đó cô yêu hắn, thậm chí bây giờ nếu từ bỏ tất cả để ở cạnh hắn thì cô cũng sẽ chấp nhận...

Hôm nay, Kim Bách Giao bất ngờ đến mà không hề cho thông báo trước. Ô quản gia có hơi loạn một chút không biết phải làm sao, mặc dù trước nay bà rất nhã nhặn hiền từ không hề khó khắn nhưng trường hợp thế này cũng phải phòng thủ một chút cho chắc...

"Phu nhân..thiếu gia đi làm từ sớm rồi ạ"

"Ừ..tôi đến để làm cho nó chút điểm tâm thôi, dì cứ lo làm việc đi"

"À..phu nhân, tôi đã chuẩn bị điểm tâm sẵn rồi ạ"

"Không sao, ăn nhiều một chút cũng tốt..."

Kim Bách Giao khẽ cười điềm đạm rồi nhanh chân đi về phía bếp, làm sao mà ai dám ngăn cản chứ chỉ biết đứng nhìn xem tiếp diễn biến mà thôi.

Lúc này, Tôn Mịch đồng thời cũng từ trong phòng Âu Trấn Phàm đi ra, những vết hôn đỏ ửng trên cổ có thể thấy rõ trận chiến đêm qua ác liệt thế nào.

Kim Bách Giao kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, Tôn Mịch cũng chẳng kém gì. Hai người đối thị một lúc rồi mới từ từ lên tiếng, Ô quản gia cũng khó xử nhìn qua Kim Bách Giao.

"Đây là ai vậy ?"

"Dạ..là Tôn tiểu thư, đích thân thiếu gia mang cô ấy về đây ạ.."

Tôn Mịch nhanh chóng đi xuống cuối mặt chào hỏi dù không biết người phụ nữ này là ai nhưng trông rất cao sang và khí chất hơn người.



"Chào bác ạ..cháu là Tôn Mịch"

"Chào cô, tôi là mẹ của Trấn Phàm"

Hoá ra người phụ nữ này là Kim Bách Giao, ảnh hậu một thời rất huy hoàng đây mà. Vậy mà cô không thể nhận ra thật đúng là ngốc.

Cứ nghĩ Kim Bách Giao là người khó gần, nhưng thật chất bà rất thân thiện thậm chí còn cười với cô một cách thật điềm đạm nhân hậu.

"Cháu là bạn gái của Phàm sao ?"

"Dạ..vâng ạ"

"Cháu làm nghề gì ?"

"Cháu là diễn viên ạ..nhưng là tân binh"

Kim Bách Giao hơi cười nhưng rồi cũng thả lỏng một chút, cô gái này có vài phần giống bà khi xưa. Năm bà mới vào nghề cũng gặp phải Âu Duật Phong rồi dính vào nhau cho đến bây giờ...

"À..ngày mốt là sinh nhật của Vân Nhi, ta mong cháu cũng sẽ đến tham dự"

"Dạ..cháu sẽ đến ạ"

Tuy chưa nghe Âu Trấn Phàm đề cập đến chuyện này nhưng cô nghĩ hẳn là do hắn quên thôi nên đã gật đầu đồng ý với Kim Bách Giao.

Ô quản gia cũng nhẹ lòng hơn, cứ nghĩ sẽ chiến tranh khóc liệt lắm chứ ai ngờ lại tốt như vậy.

Ở một quán cafe trên con phố đi bộ ở thành phố, trông có vẻ khá yên tĩnh. Lý Tu Mai ngồi một góc ở gần cửa sổ, tay nân nân ly trà hoa cúc mắt thì hướng vào cuốn sách trên tay.

"Trông cô có vẻ tốt hơn rồi nhỉ"

Giọng nói có phần khàn lạnh nhưng cũng không đến nỗi làm người ta túa mồ hôi lạnh khiếp sợ. Lý Tu Mai nhướng mày nhìn lên thì khẽ mỉm cười chào hắn, Cố Liên Thành không ngờ lại gặp hắn ở đây.



"Chào anh..tình cờ vậy"

"Ừ..tôi đến gặp khách hàng, lần trước tôi thấy cô ngủ ở đồn cảnh sát...cô không sao chứ ?"

"Tôi..tôi không sao"

Thật tình thì Lý Tu Mai này cũng không phải người xấu xa gì, khi nhìn kĩ hoặc tiếp xúc mới có thể nhận biết rằng cô ta trông rất thiện cảm...

Cố Liên Thành nhìn lên tay của Lý Tu Mai có một vết trầy tuy không lớn nhưng cũng không thể không lo.

Hắn lấy một chai thuốc trong cặp đưa cho cô, ánh mắt sắc xảo nhưng có phần quan tâm nói.

"Để lại sẹo thì không đẹp đâu..tôi phải đi rồi"

Hắn nhẹ cười cười rồi rời đi, Lý Tu Mai cũng nhận lấy rồi nhẹ giọng "cảm ơn" hắn.

Ở một nơi khác, Hạ Ly Tâm tay cầm một hộp điểm tâm đi đến vinh thự Bắc Gia, nói là thăm hỏi người lớn nhưng thật ra là tìm Bắc Thiếu Hàm.

Sau khi chào hỏi xong, cô cũng xin phép gặp Bắc Thiếu Hàm một lát.

Hạ Ly Tâm nhẹ nhàng gõ cửa nhưng chẳng nghe động tĩnh gì nên mạo muội mở cửa đi vào. Trong phòng thì đồ đạc tứ tung bừa bộn, người thì chẳng thấy đâu.

"Này..cô làm gì ở đây vậy ?"

Hạ Ly Tâm giật mình quay lại, cô trợn tròn mắt hét lên in ỏi.

"A....a....đồ biến thái..."

Bắc Thiếu Hàm vừa mới tắm ra, trên người chỉ quấn mỗi cái khăn ngang thắt lưng.