Âu Vân Nhi cười khổ, cô chậm rãi ăn miếng bánh quy trên bàn nhìn qua Kim Bách Giao hỏi.
"Mẹ à..mẹ gặp qua cô Tôn Mịch đó rồi sao"
"Ừ..lần trước có gặp một lần"
"Xem ra Trấn Phàm rất coi trọng cô gái đó í.."
"Cũng tốt hơn là nó không coi trọng ai..."
Kim Bách Giao khẽ cười rồi cũng đứng dậy lên lầu.
Hầu như cả thành phố Hải Thành này ai cũng biết tin tức này cả, Tôn Mịch thậm chí còn không dám bước ra đường vì sẽ bị đám kí giả bu lấy cho mà xem.
"Reng..reng.."
Chuông điện thoại reo lên, là Hạ Ly Tâm gọi đến có lẻ cô ấy cũng biết tin tức này rồi nhỉ...sao cô cứ thấy áp lực thế nào ấy.
"Alo.."
"Chị Mịch..là thật sao, chị hẹn hò với Âu Trấn Phàm cơ à..."
"Thật ra..chị cũng.."
Trong giọng điệu của Tôn Mịch có chút không thoải mái, Hạ Ly Tâm nhanh chóng chuyển sang chuyện khác ngay.
"À..mà chị này, cái bà cô Hà Uyên đấy..chị phải cẩn thận đấy"
Hạ Ly Tâm kể lại cho Tôn Mịch nghe mọi chuyện lần trước cô gặp Hà Uyên ở đâu và cô ta đang làm gì gặp ai. Tôn Mịch khẽ "ừ" một tiếng rồi cũng cúp máy, giờ này có lẻ cô nên nằm nghỉ ngơi một lúc...
TẬP ĐOÀN QA.D.
Âu Trấn Phàm nhìn qua một loạt giấy tờ dường như liên quan đến Tôn Mịch, trong đó còn có cả giấy kiểm nghiệm gì đó khá phức tạp giữa Tôn Mịch và một phụ nữ khác.
Quan Triều cũng sắc mặt điềm tĩnh, cậu ta báo cáo tỉ mỉ toàn bộ tình hình hiện tại của cổ phiếu lẫn truyền thông như thế nào cho hắn nghe. Âu Trấn Phàm khá im lặng, từ lúc phát tán tin đồn này ra thì hình tượng của công ty cũng gặp chút vấn đề, tuy là không lớn gì nhưng cũng giải quyết khá phức tạp.
"Âu tổng..Hoắc Đại Yên đã hành động rồi, tất cả kho tàu của ông ta dường như chứa đầy thuốc cấm chuẩn bị vận chuyển..."
"Từ lâu tôi rất thắc mắc...Hoắc Đại Yên có một người vợ và bị mất tích, nghe đâu ông ấy còn một đứa con gái nữa..."
"Em sẽ đi tìm hiểu việc này ạ"
Âu Trấn Phàm gật đầu rồi đưa tay ra hiệu cho cậu ta ra ngoài. Hắn nhìn qua nhìn lại những tờ giấy trên bàn rồi đưa tay đỡ trán mệt mõi.
Lý Tu Mai bên ngoài gõ cửa, cô ta cứ nghĩ Âu Trấn Phàm chỉ muốn chơi đùa với Tôn Mịch như bao người khác nhưng không ngờ hắn lại nghiêm túc như thế.
"Trấn Phàm..chúng ta nói chuyện một lát đi"
"Nói chuyện ?..tôi và cô có gì mà phải nói"
"Anh thật sự nghiêm túc sao ?..tại sao không phải em mà cô ta chứ"
Âu Trấn Phàm chau mày không vui, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm cô ta đến nỗi lạnh xương sống.
"Cô có hiểu tiếng người không ?"
"Sao.."
Ánh mắt của Lý Tu Mai đờ đẫn ra, Âu Trấn Phàm sao có thể tuyệt tình lạnh lùng như thế chứ...hắn thật sự có thể làm vậy mà không ngần ngại sao...
Quan Triều từ bên ngoài hối hả chạy vào, ánh mắt e dè liếc qua Âu Trấn Phàm rồi nhanh chóng mời khéo cô ta ra ngoài.
"Cô Lý..mời cô về cho"
Lý Tu Mai nước mắt đọng lại, khoé mắt đỏ lên không thể nói thêm lời nào nữa. Cô ta quay lưng rời đi, suốt những ngày qua cô ta cứ nghĩ sẽ có thể từ bỏ được Âu Trấn Phàm nhưng không...cô ta nhất định phải gả cho hắn cho dù hắn không yêu cô ta cũng chấp nhận.
VÀI NGÀY SAU.
Hơn vài ngày sau cuối cùng cũng lặng tiếng một chút mọi chuyện dường như đã được ổn thoả, Tôn Mịch từ trong nhà nhìn thấy Âu Trấn Phàm về mà lòng đang buồn lạnh cũng trở nên sức sống hơn.
"Trấn Phàm..anh về rồi sao ?"
Âu Trấn Phàm nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn dịu dàng và khẽ vén mái tóc mềm mại của cô âm trầm nói.