Một Đời Một Kiếp Vì Em

Chương 7: Chấp thuận



Đạo diễn An thở dài một hơi rồi nhìn Tôn Mịch nói và đưa cả giấy thông báo tạm ngưng hoạt động đình chỉ công tác.

"Cô xem đi..Âu Thị chính thức đưa ra giấy đình chỉ công tác chúng ta và đích thân Âu Tổng chỉ danh cô phải giải quyết bằng cách đáp ứng yêu cầu của anh ta tôi có hỏi nhưng bọn họ nhất quyết không nói..."

Tôn Mịch giật mình cầm lấy tờ giấy ấn dấu và chữ kí đỏ chói của hắn, tay cô khẽ run lên. Không ngờ hắn lại dùng thủ đoạn đê tiện này, chưa kịp hết ngạc nhiên thì đạo diễn An lại nói tiếp cho cô biết.

"Còn một chuyện nữa..Âu Tổng đã đầu tư tiền vào bộ phim này không ít chỉ để cho cô đóng vai chính....nói cô và ngài ấy không có gì đúng là khó tin đấy"

"Tôi đã bảo không quen biết anh ta mà.."

Tôn Mịch tức giận cầm theo tờ giấy hậm hực rời đi và không quên phản biện lại một câu giải thích là cô hoàn toàn không quen Âu Trấn Phàm.

Đạo diễn An bị ánh mắt đáng sợ của Tôn Mịch doạ sợ cũng lập tức im miệng đi luôn, không riêng mình đạo diễn An mà cả chị Mộ cũng khó tin là Tôn Mịch thật sự không có gì với vị thái tử Âu Thị đó.

Chị Mộ nhanh chóng đuổi theo Tôn Mịch ra bãi đỗ xe lo lắng níu tay cô lại hỏi rõ.

"Em định làm gì vậy Tiểu Mịch.."

"Đương nhiên là em đến gặp tên ác ma đó..."

"Nói chị biết..em và Âu Trấn Phàm đã làm gì rồi"

"Cả chị cũng không tin em ?"

"Không..không phải..Tôn Mịch..."

Tôn Mịch hất tay chị Mộ ra, lên xe lái đi mất. Tính khí của cô trước giờ có lẻ Mộ Dung là người hiểu rõ nhất, với trạng thái máu giận sôi sục như thế thì kiểu gì cô cũng đến gây chuyện với tên Âu Trấn Phàm đó thôi.



TẠI TẬP ĐOÀN QA.D.

Cửa thang máy vừa mở ra, Tôn Mịch vừa đi vào đúng lúc vô ý đụng phải Bắc Thiếu Hàm và Quan Triều lẫn Cố Liên Thành đi ra.

Tôn Mịch khẽ giọng nhanh chóng "xin lỗi" rồi vội đi vào thang máy lên tầng làm việc của tổng tài, cô gái này ngay lập tức bị Bắc Thiếu Hàm nhận ra ngay là nữ diễn viên mới trong bộ phim Lương Thời đang làm mưa làm gió trên thị trường mà.

"Nè cô.."

Lời của Bắc Thiếu Hàm như không khí, Quan Triều từ tốn mời hai vị đại nhân này đi trước để tránh tình trạng không nên có ở đây.

Cố Liên Thành cũng nhanh hùa hùa Bắc Thiếu Hàm rời đi để không cậu ta lại làm loạn mất.

"Cô ta xem thường lời nói của tôi à..cậu xem cô ta kìa chẳng thèm nhìn tôi luôn đấy.."

"Thôi nào..do cậu đẹp trai quá nên cô ta không dám nhìn đấy.."

Cố Liên Thành cố gắng cười cười nói vài câu nhưng cũng đủ để lừa Bắc Thiếu Hàm ra ngoài.

Trong văn phòng tổng tài, Âu Trấn Phàm an nhiên thảnh thơi ngồi uống trà ăn bánh giống như đang chờ Tôn Mịch đến vậy.

Khi cô vừa gõ cửa rồi hậm hực đi vào thì hắn lại khẽ nở một nụ cười thân thiện mời cô ngồi.

"Cô Tôn đến nhanh thật đó"

"Âu tiên sinh...anh làm vậy là có ý gì đây"

"Chẳng phải rất rõ ràng sao..tôi đã nói rồi, cô đã đạt được sự chú ý của tôi rồi đấy nên vui đi nào"

Tôn Mịch bị vẻ an nhiên như không có gì xảy ra của hắn làm cho tức không nói nên lời, cô quăng tờ giấy lên bàn lạnh lùng nói với hắn.



"Sao anh lại làm vậy..tôi và anh vốn không quen biết thậm chí tôi chỉ gặp anh vài lần, sao anh lại khiến cho mọi người hiểu lầm như thế..đây là trò tiêu khiển của anh à"

Âu Trấn Phàm bị dáng vẻ xù lông tức giận làm cho buồn cười nhưng lại gáng kiềm chế thần sắc bình tĩnh đối diện với cô.

"Tiểu Mịch Nhi của tôi..em nóng giận như thế làm gì chẳng qua tôi thích nhan sắc này của em nên tốt bụng chủ động giúp đỡ thôi"

"Anh.."

"Đừng có mà không biết điều..tôi cho em lựa chọn rồi còn quyết định sống hay chết là tuỳ ở em"

Âu Trấn Phàm thay đổi thanh âm từ trầm ấm mật ngọt sáng lạnh lùng điềm đạm đến phát sợ, Tôn Mịch có thể cảm giác hắn dứt khoác thế nào, ngày hôm nay nếu cô từ chối thì hẳn tên này sẽ không tha cho cô dễ dàng vậy đâu.

"Một tháng..tôi chỉ trao đổi với anh trong vòng một tháng mà thôi"

"Được thôi..quyết định tốt đấy"

Âu Trấn Phàm khẽ cười hài lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngọn tóc mềm mượt của cô. Trong lòng hắn đột nhiên có chút xiêu lòng khó hiểu, cô gái này mang lại cho hắn sự thân thuộc có thể làm ấm trái tim lạnh băng này của hắn...

Tôn Mịch quay mặt đi, tránh ánh mắt của hắn giọng nói khẽ trầm tư nói.

"Tôi mong là Âu tiên sinh giữ lời"

"Tất nhiên"

Tôn Mịch nhanh chóng rời đi, từ khi nào mà chính cô lại trở thành loại người mà mình ghét nhất vậy chứ, ở cái giới giải trí này những con người chơi quy tắc ngầm thật sự không thiếu và cô từng nghĩ rằng mình sẽ không như thế và cô đã làm được cho đến khi cô gặp phải tên gia hoả này...

*M*ọi người xem rồi bình luận góp ý cho mình có động lực nhanh chóng ra chương hơn nhé.