Đến cửa thành, Lam Tịnh ra hiệu cho Hiểu Bách, hắn hiểu ý liền một kiếm gϊếŧ hết mấy tên quan binh này. Lam Tịnh đi đến đỡ những người bên ngoài "các ngươi có sao không?".
"Đa tạ đại hiệp ra tay giúp đỡ, bọn quan tri huyện sẽ không để yên cho ngài" một lão thúc khó khăn nói.
"Yên tâm đi, ta có cách của ta. Mau dẫn bọn họ vào thành, chờ ta xử lý đám quan kia rồi giúp bá tánh" Lam Tịnh đỡ lão thúc đứng dậy, cô lấy đại thanh kiếm nằm trên đất đi đến cửa thành, một đường kiếm khóa thành đứt làm đôi.
Trong thành không khác nào thành phố chết, hoang tàn, người chết nằm khắp nơi, người còn sống cũng giống như những người ngoài thành, từ xa có một đám quan binh chạy đến, các ám vệ tay cầm chuôi kiếm sẵn sàng gϊếŧ bất cứ kẻ nào xông đến đây. "Hạ quan tham kiếm công chúa, tham kiếm phò mã" từ trong đám quan binh quan tri phủ đi tới quỳ xuống hành lễ.
"Phò...phò mã tha mạng hạ...hạ quan thật sự không biết gì về chuyện này. Cái này chính là người quan tri huyện" Hạ Nam tri phủ ôm mặt đau dập đầu xin tội.
"Ngươi là quan tri phủ vậy mà để những tên dưới trướng mình làm càn hại dân. Đáng tội gì đây?" Dương Ninh Mẫn hằng giọng mang theo sát khí nói.
"Hạ quan không dám, mong công chúa và phò mã tha tội" Hạ Nam tri phủ bị ép đến chảy mồ hôi lạnh nói.
"Phò mã chàng thấy thế nào?" Dương Ninh Mẫn thu hồi sát khí quay sang nhìn Lam Tịnh hỏi.
Lam Tịnh nghe xong sửng sốt, sao mà đổi cách xưng hô thân mật vậy, trong lòng một tràng thắc mắc nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh không gợn sóng nói "ta vốn không quen triều chính, nàng thay ta xử lý những việc này đi".
"Ta cho ngươi ba ngày giải quyết chuyện này có biết không. Làm không xong thì đem đầu về đây gặp ta" Dương Ninh Mẫn giọng đầy răn đe nói
"Hạ quan đã biết, đã biết" Hạ Nam tri phủ vội vội vàng vàng dập đầu cảm tạ.
"Đứng lên đi, là ai nói với ngươi bọn ta đến đây" Lam Tịnh lấy lại ngữ khí thường ngày nói
"Bẩm phò mã là hạ quan vừa có lệnh, cũng chờ ở đây vài ngày, vừa nãy bên kia có chuyện nên hạ quan không đón tiếp được" Hạ Nam tri phủ theo sau nói.
"Để hạ quan đưa ngài về phủ đệ nghỉ ngơi"
"Không biết quý danh của đại nhân?" Lam Tịnh vừa đi vừa khách sáo hỏi .
"Bẩm phò mã hạ quan là Từ Duy Đào" Từ Duy Đào trán đã ướt đẫm mồ hôi nói.
"Từ đại nhân có thể nói cho ta những chuyện phát sinh ở thành Hạ Nam không?"
"Có hạ quan" Từ Duy Đào cung kính nói.
"Ngài và các thị vệ đây sẽ đảm nhiệm việc lương thực cho bá tánh, xóa bỏ tình trạng nạn đói này, có thắc mắc thì hãy hỏi Nhã Kiệt. Còn Hiểu Bách ngươi và các ám vệ khác đến hỗ trợ các trấn đắp đê ngăn lũ. Còn ta và công chúa sẽ đến vùng ôn dịch chữa bệnh" Lam Tịnh ôn hòa nói.
"Rõ" Tất cả mọi người đều đồng thanh hô to.
"Được rồi về nghỉ ngơi thôi, ngày mai bắt đầu tiến hành" Lam Tịnh xoay người tiếp tục đi.
"Khoan đã phò mã. Vậy vậy nô tì và Tiểu Họa được ở nhà đúng không?" Tiểu Kì hí hửng chạy lên trước hỏi.
"Đương nhiên là không rồi. Ngươi theo ta cũng hơi lâu, với cả ngươi là sẽ trợ thủ của ta, ngươi ở nhà thì ai phụ ta?"
"Có công chúa mà"
"Nàng ấy sẽ không thể làm hết được đâu, ngươi tưởng để chấm dứt một dịch bệnh dễ lắm sao?!"
"Thế còn Tiểu Họa?"
"Tiểu nha đầu đấy sẽ đi cùng với Nhã Kiệt giúp bá tánh. Vậy đi cứ thế mà làm, giờ thì về nghỉ ngơi thôi" Lam Tịnh gõ vào đầu Tiểu Kì rồi lại đi thẳng đến phủ đệ nghỉ ngơi.
Đến một phủ được sắp xếp sẵn, ai nấy cũng đều rã rời, Lam Tịnh và Dương Ninh Mẫn mệt không kém. Nếu thường ngày cô và công chúa ngủ riêng biệt thì bây giờ lại bất đắc dĩ ngủ chung, đâu thể chia phòng ra ngủ được. Bước vào phòng, Lam Tịnh có hơi chần chừ, hay cô có nên ngủ nơi khác không.
"Phò mã không phải nói mệt cần nghỉ ngơi sao, còn không mau đến" Dương Ninh Mẫn thấy Lam Tịnh cứ đứng mãi ở cửa liền cất giọng hỏi.
"À được rồi" Lam Tịnh nặng nề đến giường, may mắn là giường lớn còn có hai cái gối dài, chắc là Tiểu Kì chuẩn bị rồi. Cách đây không lâu cô đã nói thân phận của mình cho Tiểu Kì biết, ban đầu Tiểu Kì còn không dám tin nhưng sau một hồi cô giải thích nha đầu này mới chịu giữ bí mật giúp cô.
Dương Ninh Mẫn và Lam Tịnh nằm trên giường ở giữa có một cái gối chắn, nàng nằm bên trong còn cô nằm bên ngoài, tuy chắn giữa nhưng chăn vẫn phải đắp chung. Dương Ninh Mẫn còn đang định hỏi cô một số câu hỏi nhưng vừa quay qua đã thấy khuôn mặt của Lam Tịnh. Dương Ninh Mẫn không quấy rầy cô, im lặng ngắm nhìn dung nhan trước mắt, nàng biết những ngày đi đường phò mã đều không ngủ chỉ đơn giản nhắm mắt dưỡng thần một chút còn chăm sóc nàng trên xe nữa.
Dương Ninh Mẫn tay vô thức áp lên gò má Lam Tịnh, trên khuôn mặt mặt này mọi thứ đều hoàn hảo. Đôi môi mỏng hồng hồng, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt đen sâu thẳm, lông mi dài cong cong, làn da trắng nõn so với nàng còn trắng hơn. Lam Tịnh mang một vẻ đẹp khó ai sánh bằng trên người phò mã còn có hương thơm thảo mộc đặc trưng của riêng Lam Tịnh, bất cứ ai dù nam tử hay nữ tử đều bị vẻ đẹp này làm cho điên đảo. Dương Ninh Mẫn nhiều khi tự hỏi có khi nào phò mã là nữ nhân không nhưng khi nàng nhìn vào cổ Lam Tịnh thì lắc đầu phủ nhận, phò mã có yết hầu mà tuy không rõ ràng như nam nhân khác nhưng vẫn thấy được.
Dương Ninh Mẫn cũng không nháo Lam Tịnh nữa, nàng bước xuống giường ra ngoài dùng cơm chiều. Đến tối nàng thanh trần xong vào phòng Lam Tịnh cũng không bị tiếng động đánh thức. Nàng cởϊ áσ ngoài lên giường nằm ngủ. Đêm đầu tiên ngủ chung bình dị trôi qua.