Không phải Tôn Minh Trì tính toán chi li, anh chỉ muốn biết rõ năm ngoái rốtcuộc Trình Trục nghĩ gì.“Trình Trục, trời vừa mới sáng em đã trốn đi, em muốn cạch mặt chín đời nhàanh?”Trình Trục mím môi, không biết trả lời anh thế nào. Cô im lặng một hồi, cườilạnh, “Vậy là nếu lúc ấy tôi cho anh cơ hội, anh sẽ theo đuổi tôi?”Ánh mắt anh lạnh nhạt không chút thay đổi, khiến Trình Trục hoài nghi bảnthân đã nói gì đó không đúng. Hiếm khi cô hối hận, nhưng phần hối hận nàymột giây sau đã bị dập tắt, Tôn Minh Trì trả lời: “Đương nhiên là không.”Đương nhiên là không.Trình Trục đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật nực cười, cả người không cònchút sức lực nào.Từng lời từng chữ Hà Khâu mắng, đến tận bây giờ, Trình Trục vẫn không quênđược dù chỉ một chữ.Bà ấy chửi: “Dương Văn, mày là đồ hồ ly tinh, dáng vẻ quyến rũ đàn ông. Quảnhiên việc mày làm chẳng tốt lành gì! Ngay cả chồng người khác mà cũng dámcướp, không sợ chồng mình bị con khác khác cướp mất, sớm muộn gì mày cũnggặp phải quả báo!”Lúc ấy, Trình Trục thầm nghĩ, Dương Văn đúng là ăn quả báo, Trình Vệ Quốcngoại tình.Có điều hiện tại lối suy nghĩ này nên thay đổi đi một ít, Dương Văn đã biếtTrình Vệ Quốc nuôi phụ nữ bên ngoài từ lâu. Nhưng còn chuyện của ba TônMinh Trì, là ai lừa, ai quyến rũ ai thì vẫn cần phải bàn luận thêm.Có một điểm chắc chắn duy nhất, đó là Trình Trục vô tội, tự dưng phải nghe HàKhâu mắng chửi, bà ấy dựa vào đâu mà làm thế với cô?Nếu nói cạch chín đời, đó cũng là Hà Khâu bắt đầu trước.Trình Trục không hề nể mặt, nói thẳng: “Tôn Minh Trì, mẹ anh có bệnh.”Tôn Minh Trì không mảy may tức giận, chỉ gật đầu nói: “Bệnh đãng trí củangười già.”“Đúng.” Trình Trục gật đầu, “Vậy thì sao, bà ấy mắng tôi, tôi không được phépgiận à?”“Em có thể giận.”Tôn Minh Trì không muốn cãi nhau với Trình Trục, nhưng tính tình cô quánóng nảy, nói hai câu đã phừng phực lửa giận. Anh biết rõ Trình Trục không cãithắng sẽ không cho qua, còn anh lại không muốn tốn thời gian vào mấy chuyệncỏn con này.Có thể tránh được chuyện gì, anh sẽ cố gắng tránh, Tôn Minh Trì vuốt lôngmày, kéo cô đi vào lối thoát hiểm.Đẩy cửa lối thoát hiểm ra, chỗ này khác với cảnh người đến kẻ đi nườm nượpbên ngoài, chỉ có hai người họ đứng nhìn nhau, không hẹn mà cùng duy trìtrạng thái im lặng.Không gian chật hẹp chìm trong ánh đèn vàng mờ nhạt, góc nghiêng của TônMinh Trì bị ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, có chút dịu dàng hiếm có.Không khí nơi này thoáng đãng hơn so với bên ngoài, thoang thoảng mùi nướckhử trùng.Trình Trục tỉnh táo lại, cô thản nhiên nói: “Anh mới nhìn tôi một tí, mẹ anh đãmắng tôi là đồ hồ ly tinh, nếu tôi với anh có quan hệ khác, mẹ anh không chỉmắng tôi là hồ ly tinh đâu, phải là hồ ly tinh thành tiên!”Cô mang theo ác ý nghĩ, chồng Hà Khâu bỏ bà ấy đi theo người khác, con traiduy nhất mà cũng bỏ đi, chắc bà ấy không còn bị đãng trí tuổi già nữa, có khicòn trở nặng thành bệnh động kinh mất.Tôn Minh Trì hỏi: “Em cảm thấy giữa hai chúng ta không có mối quan hệ nàokhác?”Anh đứng chắn trước mặt Trình Trục, bờ vai rắn chắc che gần hết chút ánh sángít ỏi trong hành lang.Trình Trục bước sang bên cạnh một bước, để ánh sáng chiếu lên mặt mình lầnnữa, chậm rãi nói: “Cũng không thể bày ra trước mặt người ngoài.”“Vậy em quay lại làm gì?”Nếu đã không muốn làm rõ mối quan hệ với anh, đã có ý định phân rõ giới hạn,vậy thì nên dứt khoát thêm, một năm qua không có nổi một tin tức, hiện tại vừatrở về lại lên giường với anh. Tôn Minh Trì là đàn ông, còn là đàn ông sắp bamươi, việc làm của Trình Trục trong mắt anh chính là xem anh như bạn giường,dựa theo lẽ thường, anh không có lý do để chờ đợi cô quay về.Tầm mắt anh dừng trên mặt Trình Trục, lông mày cau lại, giống như đang tự hỏibản thân.Trình Trục né tránh ánh mắt của người đàn ông, đi qua người anh, “Tôi về thămông bà, không phải về thăm anh.”Tôn Minh Trì níu cổ tay cô, ấn lên tường, không hề do dự hôn lấy, đôi môi đỏrực của Trình Trục bị anh tàn phá không chút thương xót.Nụ hôn chấm dứt, Tôn Minh Trì không buông cô ra mà giữ chặt cô gái nhỏtrong lồng ngực, Trình Trục ngước mặt lên không muốn bỏ sót bất kì chuyểnbiến nào trong mắt anh.Anh dùng ngón cái nhẹ nhàng ma sát khóe môi cô theo thói quen, làm vết sonlem ở khóe miệng càng đỏ hơn, thậm chí còn lem lên cả ngón tay anh.Tôn Minh Trì dừng động tác, hỏi: “Trình Trục, em có gì muốn nói với anhkhông?”Phần lớn thời gian anh đều duy trì dáng vẻ ôn hòa, lạnh lùng, bất kể là ánh mắthay giọng điệu, nhưng Trình Trục vẫn luôn có thể cảm nhận được sự cường thếtoát ra từ trong xương cốt, khiến cô không thể không né tránh, tình huống hiệntại cũng không ngoại lệ.Trình Trục dừng lại mấy giây, không nghĩ ra mình có gì cần nói với Tôn MinhTrì, cô đạp chân anh không chút lưu tình, “Biến đi.”Tôn Minh Trì quả quyết buông cô ra, xoay người rời đi.Lần này, Trình Trục giữ chặt anh lại, không vì gì khác, chỉ vì cô còn muốn đợianh đèo về nhà.Trình Trục vào toilet lần nữa, nhưng không vào phòng trong, chỉ đứng trướcgương.Cô nhìn lướt qua bản thân trong gương, khóe môi nhem nhuốc vừa được rửasạch bằng nước lạnh, nhìn qua thì son dính trên tay còn đỏ hơn môi.Cô nhìn chăm chú mấy giây rồi mới thoa thêm một lớp son mới.Trong lúc đó, Tôn Minh Trì nhận điện thoại, là một người nước ngoài, đồngnghiệp trước kia của anh.Đúng lúc Trình Trục bước tới, cô nghe thấy anh trả lời điện thoại bằng tiếngAnh, phát âm chuẩn, không nuốt âm, tựa như một tinh anh trong xã hội, khôngcó một điểm nào ăn nhập với dáng vẻ mộc mạc hiện tại của anh.Đến khi Tôn Minh Trì cúp điện thoại, Trình Trục hỏi: “Anh luyện phát âm nhưthế nào đấy?”“Nghe nhiều, đọc nhiều, giao tiếp nhiều.”Phương pháp học tập cực kì đơn giản, nhưng Trình Trục chỉ cảm thấy là anhđang nói nhảm.Tôn Minh Trì mỉm cười, “Nếu muốn có thể tìm anh để luyện.”Hai người quay lại biển người một lần nữa, đại sảnh tầng một đang có hoạtđộng quảng bá, Trình Trục tựa vào lan can nhìn xuống dưới, phát hiện hôm naycó ngôi sao tới, bảo sao trung tâm này đông nghìn nghịt.Tôn Minh Trì cũng nhìn xuống theo tầm mắt của cô. Anh không nhận ra ngườikia, hỏi đó là ai.Trình Trục trả lời đó là ca sĩ rất nổi tiếng dạo gần đây, thuận tiện hừ hai tiếng ravẻ trêu chọc.“Từng nghe qua.” Tôn Minh Trì gần như không có hứng thú với giới giải trí,nhưng những công nhân ở bến tàu rất hay theo dõi, trong lúc nghỉ giữa giờ ởchỗ làm, đôi lúc anh sẽ nghe được vài tin tức.Trình Trục nửa châm chọc nửa cười nhạo nói: “Anh thế này sớm muộn cũngkhông theo kịp trào lưu.”Tôn Minh Trì từ chối bày tỏ ý kiến.Hai người đi thang cuốn xuống dưới, nghệ sĩ nổi tiếng cũng có chỗ không tốt,lấy trung tâm làm sân khấu, từ đó tỏa ra không biết bao nhiêu vòng người. TrìnhTrục cũng không gọi là thấp nhưng chỉ miễn cưỡng thấy được bóng lưng ngườiphía trước và bóng lưng người trước nữa.Tôn Minh Trì đột nhiên có cảm giác cánh tay bị túm lấy.“Sao thế?” Anh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Trình Trục, đoán, “Không nhìnthấy à?”“Xa quá, chen vào được không?”Tôn Minh Trì ngại chen lấn, anh ngồi xổm xuống, vòng lấy đầu gối Trình Trục,nâng cô lên dễ như trở bàn tay.Trình Trục giật nảy mình, hô lên một tiếng, sau đó ôm lấy đầu Tôn Minh Trì, cảngười ngồi trên một bên vai của anh.Bên cạnh có mấy cặp đôi đều quay qua nhìn hai người họ, Trình Trục cũng mơmàng, cô không ngờ Tôn Minh Trì sẽ làm như vậy.“Thấy rõ chưa?” Tôn Minh Trì vừa vuốt bắp chân cô vừa hỏi.Trình Trục nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn đáp: “… Rất rõ.”Cô phát hiện ở trên này tầm nhìn rộng hơn hẳn, dáng người Tôn Minh Trì rấtcao, nên lúc nâng cô lên, Trình Trục còn có thể nhìn cao hơn so với người trênsân khấu, thu hết tất cả mọi thứ ở tầng một này vào mắt.Cô sờ đỉnh đầu anh, hỏi: “Anh cao bao nhiêu thế?”“Chắc là không đến 1m9.”“Sao lại chắc là?”“Từ sau khi vượt qua 1m85 thì anh đã không đo nữa rồi.” Tôn Minh Trì giậtgiật bả vai, chỉnh vị trí ngồi của Trình Trục, anh nghiêng đầu về phía cô, hỏi,“Em cao bao nhiêu?”“Anh đoán xem.”“Hơn 1m7.”Trình Trục cụp mắt nhìn anh, “Anh cảm thấy tôi cao thế à?”“Khoảng đó.”Trình Trục cười vui vẻ, cũng không nói lại với Tôn Minh Trì là mình cao chưađến 1m7.Giữa sân khấu, cuối cùng ca sĩ cũng hát ca khúc nổi tiếng nhất, cả tầng vang lêntiếng hét đầy phấn khích của khán giả. Trình Trục đung đưa qua lại theo giaiđiệu, Tôn Minh Trì gồng chặt cánh tay, thấp giọng cảnh cáo: “Không muốn rơixuống thì em đừng lắc nữa.”Cô lập tức bất động.Bởi vì Trình Trục thật sự rất dễ nhìn thấy nên ca sĩ trên sân khấu liên tục liếcmắt về phía cô, thậm chí còn bắn cho cô vài trái tim. Trình Trục suy nghĩ, cũngbắn trả lại một trái tim, ngay sau đó cô bị Tôn Minh Trì cho xuống dưới.“Sao thế?” Cô hỏi.“Không xem nữa, đi mua mũ bảo hiểm.”Nói là đi mua mũ bảo hiểm, nhưng Trình Trục vẫn nhàn rỗi đi dạo loanh quanhthêm một lúc nữa, không biết đi qua bao nhiêu cửa hàng, hai người mới tìmthấy một cửa hàng bán mũ. Mỗi người mua một cái, Trình Trục chọn một emhình mèo, phía trên còn có hai tai be bé, Tôn Minh Trì thì chọn một cái bìnhthường.Lúc xếp hàng tính tiền, cô mới nhớ đến gì đó, “Chúng ta không chỉ không cómũ bảo hiểm, còn chở quá tải nữa.”Tôn Minh Trì liếc nhìn cô, “Lát nữa trốn cho kĩ vào.”Trình Trục không hiểu anh nói gì, nhưng cũng không hỏi lại, tới lúc hai người ratới chỗ con xe mini đang sạc điện, Tôn Minh Trì để cô ngồi xổm ở phần trốngtrước xe, cô mới từ từ hiểu ra.