Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ

Chương 41



Ở bên ngoài hai tiếng, thấy thời gian không còn sớm nên Trình Trục về nhà.

Thấy cô trở về, ông nội Trình ra đón cô và hỏi cô xem còn gì muốn thu dọn nữa

không.

Trong phòng khách chất đống rất nhiều đồ dạc, tất cả đều do ông nội Trình sắp

xếp.

Trình Trục nhìn từng thứ một, thấy toàn là những thứ như quạt điện, ghế, tách

trà, nồi và chảo, thậm chí còn có cả một túi đậu xanh chưa dùng đến, hầu như

tất cả mọi thứ trong nhà đều được đưa vào danh sách “những thứ nhất thiết phải

mang theo” của ông nội Trình.

Nhìn tình hình này, có gọi hai mươi chiếc xe đến chuyển cũng không hết.

Trình Trục muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Ông nội, ông có chắc là ông muốn

mang hết những thứ này đi không?”

Ông nội Trình im lặng một lúc rồi nói: “… Tiểu Trục à, ông nội không muốn

đi.”

Trình Trục im lặng.

Tay ông nội Trình run lên, ông ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, bàn tay thô ráp

nắm chặt thành nắm đấm, nhẹ nhàng gõ lên bàn hai lần, sau đó mới chậm rãi

buông ra, ông nói: “Tiểu Trục, ba con không trông cậy được gì, con lại phải đi

học, nhiều năm như vậy, ông và bà nội con, hai ông bà già chẳng có ai bên cạnh,

toàn là những người trong thôn giúp đỡ lẫn nhau.”

Da mặt ông nhăn nheo như một chiếc khăn giấy ướt nhẹp bị vắt khô, in đầy

những đường nét buồn bã.

“Con nhìn ông Lưu cách vách kìa, vợ ông ấy đi sớm, bây giờ chỉ có một mình,

bình thường không nói chuyện với người khác, chỉ có ông nói chuyện với ông

ấy. Bọn ông còn hẹn mỗi ngày chơi cờ với nhau, nếu ông rời đi thì ông ấy phải

làm sao bây giờ.”

“Ông đã ở đây quá lâu rồi, bạn bè của ông đều ở đây, ông cũng biết bọn họ sẽ

nói xấu sau lưng ông, nhưng ông cũng sẽ nói xấu họ, mà điều đó không ảnh

hưởng đến tình cảm của bọn ông, đến lúc cần giúp đỡ vẫn sẽ giúp đỡ.” Ông nội

Trình nhìn những thứ quanh co trên mặt đất: “Ông không muốn sống ở một nơi

tốt, cũng không muốn có nhiều tiền, ông chỉ muốn sống thật tốt với bà nội con ở

thôn Đường, trồng rau và trồng hoa, những lúc rảnh rỗi thì nói chuyện với hàng

xóm láng giềng.”

“Bọn ông già rồi, không biết có thể sống được bao nhiêu năm nữa, ông bà chỉ

muốn sống một cuộc sống mà mình thích, chẳng lẽ yêu cầu này rất khó sao?”

TV trong phòng khách không bật, khiến căn phòng yên tĩnh hơn bình thường rất

nhiều.

“Ông nội.” Trình Trục khẽ gọi ông.

“Tiểu Trục, ông không muốn đi.” Ông nội Trình lặp lại lần nữa.

Trình Trục sững sờ, một lúc sau cô mới nói: “… Đồ đạc cứ để đây trước đi,

chúng ta về bệnh viện đã.”

Sau khi đưa ông nội Trình đến bệnh viện, Trình Trục xuống tầng đi dạo.

Xung quanh quảng trường nhỏ hình bầu dục được lát gạch đen trắng, có rất

nhiều người nhà bệnh nhân.

Giữa quảng trường có một đài phun nước ước nguyện nhỏ, bên trong chứa rất

nhiều đồng xu, mỗi đồng xu đều gửi gắm những nguyện vọng tốt đẹp của mọi

người, chúng nặng nề chìm dưới đáy, chờ đợi Chúa nhìn thấy.

Tất cả đều là giả dối.

Trình Trục nhìn chằm chằm một lúc rồi nhìn sang chỗ khác.

Bốn giờ chiều, mặt trời vừa mới lặn về phía tây, trên quảng trường vẫn còn rất

nhiều người.

Trình Vệ Quốc gọi điện hỏi Trình Trục đi đâu, tại sao không về chơi với Trình

Nhất Dương.

Kể từ khi Trình Vệ Quốc xuất hiện, chẳng có chuyện gì tốt cả. Bây giờ Trình

Trục nghe thấy giọng ông là thấy phiền, vì vậy cô không nói hai lời đã cúp điện

thoại, nhưng Trình Vệ Quốc vẫn kiên trì gọi, cuối cùng Trình Trục chặn luôn số

của ông.

Thế giới yên tĩnh lại.

Một lúc sau, trời có vẻ tối hơn.

Trình Trục đang ngồi bên đài phun nước thì có một cặp vợ chồng đi đến chỗ cô.

Bọn họ hỏi Trình Trục có thể chụp giúp họ một bức ảnh được không, Trình Trục

tiện tay chụp cho họ. Trong ảnh, cặp đôi mỉm cười rạng rỡ, người phụ nữ nhìn

vào máy ảnh, còn ánh mắt của người đàn ông lại nhìn cô gái, trông rất hạnh

phúc.

Họ cảm ơn Trình Trục, Trình Trục miễn cưỡng mỉm cười.

Cô lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn, chỉ có nhóm ký túc xá đại học vẫn

đang nói chuyện ríu rít không ngừng.

Nghỉ lễ rất ít ai để ý hôm nay là ngày nào, một người bạn cùng phòng hôm nay

ma xui quỷ khiến mở lịch trên điện thoại ra xem, phát hiện kỳ nghỉ sắp kết thúc,

trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng, liên tục hỏi thăm tiến độ làm bài tập của

mọi người.

Trình Trục vẫn chưa làm xong bài tập, kể từ khi bà nội gặp tai nạn, cô chưa hề

động bút.

Lúc này, vào mùa hè của những năm trước, cô đã làm xong bài tập về nhà, thậm

chí còn có thời gian rảnh rỗi vẽ Tôn Minh Trì. Có điều mỗi lần vẽ xong đều bị

Tôn Minh Trì lấy đi, trong tay cô không có một bức rõ ràng nào, mà mùa hè

năm nay…

Trình Trục lại bấm vào số của Tôn Minh Trì, chữ “Bồ Tát” đến bây giờ vẫn

chưa thay đổi.

Ngón cái lơ lửng trên nút gọi, sau đó nhanh chóng dời đi, khóa màn hình, cất

điện thoại vào túi.

Hình như đã chạm vào thứ gì đó, Trình Trục lấy thứ đó ra khỏi túi.

Một điếu thuốc nhàu nát.

Là cô cướp từ miệng Tôn Minh Trì lúc ở trên trấn, trên đó vẫn còn dấu răng rất

gọn gàng.

Trình Trục nhớ lại ngày hôm đó ở khách sạn, cô nhờ Tôn Minh Trì dạy cô hút

thuốc, nhớ lại sự hoảng loạn khi không nhìn thấy Tôn Minh Trì bên cạnh mình

vào ngày hôm sau, nghĩ đến sự dịu dàng luôn bất cẩn làm người ta sinh ra ảo

giác của Tôn Minh Trì.

Trong đầu có quá nhiều chuyện, càng ngày càng buồn bực, rồi đột nhiên đầy lửa

giận, Trình Trục tức giận đến mức đá vào đài phun nước.

“Này, cô kia đang làm gì đấy?” Nhân viên bảo vệ cách đó không xa hùng hổ

chạy tới.

Trình Trục phản ứng lại, lập tức dừng chân xin lỗi: “Cháu xin lỗi.”

Đúng lúc này, điện thoại di động lại vang lên như chuông báo động.

Trình Trục bắt máy hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ngay sau đó, cô giật mình, nghe thấy Phan Hiểu Đình nói: “Trình Trục, chị

chồng mình chạy rồi!”

- -----oOo------

Chương 43

Nguồn: EbookTruyen.VN

Editor: Lan Hương

__________

Ba giờ trước, Lý Chinh Châu đến nhà Tôn Minh Trì tìm Tôn Minh Trì.

Kiêng dè người lớn ở nhà nên Lý Chinh Châu chỉ gọi Tôn Minh Trì ra ngoài

sân.

Hai người đi đến phía sau sân, Tôn Minh Trì dừng lại, nói: “Đừng đi nữa, cứ nói

ở đây đi, tôi đang vội đến bến tàu.”

Lý Chinh Châu nhìn chằm chằm Tôn Minh Trì: “Chị gái tôi chạy trốn rồi.”

“À, cô ấy chạy trốn.” Tôn Minh Trì ngạc nhiên.

Sắc mặt Lý Chinh Châu rất u ám.

Cách đây không lâu, trưởng thôn không liên lạc được với Lý Tắc Hinh, song

ông ấy không quan tâm, chỉ nghĩ rằng con gái mình đến bến tàu tìm Tôn Minh

Trì như thường lệ. Lý Chinh Châu nhạy bén cảm nhận được có gì đó không ổn,

để đảm bảo anh ấy vào phòng Lý Tắc Hinh kiểm tra, nhưng kết quả lại phát

hiện ra hành lý của chị mình đã biến mất.

Sự việc bại lộ, nhà họ Lý vô cùng hỗn loạn, trưởng thôn mở két sắt ra thì không

thấy giấy tờ tuỳ thân của Lý Tắc Hinh đâu hết. Ông ấy tức giận đến mức đập vỡ

két sắt, còn vợ trưởng thôn vừa khóc lóc, vừa lẩm bẩm con gái mình bị điên rồi,

sao có thể chạy đi kết hôn với một sinh viên đại học, ngay cả nhà cũng không

cần, có phải bị giáng đầu [*] rồi không.

[*] Thuật Giáng Đầu: Được ghi chép trong quyển Hồ sơ quỷ dị, thuật Giáng

Đầu hoặc Cống Đầu thuật, thuật Cuồng Đầu (Tame Head) là một loại vu thuật

được lưu hành ở Đông Nam Á.

Lý Chinh Châu không biết Lý Tắc Hinh có bị giáng đầu hay không, nhưng Tôn

Minh Trì chắc chắn có liên quan gì đến chuyện này.

“Chị ấy đi đâu?”

“Làm sao tôi biết được.”

“Sao cậu lại không biết?” Lý Chinh Châu nghiến răng nghiến lợi.

“Ngoài chuyện cô ấy muốn chạy trốn ra, tôi không biết gì hết.” Tôn Minh Trì

không giả ngốc nữa, anh khoanh tay trước ngực dựa lưng vào tưởng, nhìn Lý

Chinh Châu nói: “Tôi chỉ hứa với cô ấy là giả vờ đồng ý kết hôn, cũng đưa ra

một số lời khuyên mang tính xây dựng, còn những chuyện cụ thể đều do cô ấy

sắp xếp.”

“Quả nhiên…” Lý Chinh Châu đau đầu kinh khủng: “Cậu hại chết chị ấy rồi.”

Anh ấy thật sự không ngờ rằng một ngày nào đó anh em và chị gái mình sẽ hãm

hại mình.

Tôn Minh Trì nhíu mày: “Tôi đang giúp cô ấy.”

“Để chị ấy ở bên cạnh một sinh viên nhỏ hơn tám, chín tuổi chưa trải sự đời là

đang giúp chị ấy?”

“Sinh viên thì có vấn đề gì, Lý Tắc Hinh đã ngoài ba mươi rồi, cô ấy hiểu

chuyện là được, hơn nữa cô ấy có thể tự chịu trách nhiệm cho hành động của

mình, nào đến lượt mấy người lo lắng nhiều như vậy.” Tôn Minh Trì đứng thẳng

người lên, thản nhiên giễu cợt: “Sao cậu vẫn còn cổ hủ thế, nhỏ hơn tám, chín

tuổi thì sao, không được coi là tình yêu đích thực à?”

Lý Chinh Châu cười lạnh: “Vậy cậu với Trình Trục là thật?”

Anh ấy vô cùng chướng mắt hành vi này của Tôn Minh Trì, hoặc là bọn họ sẽ ở

bên nhau, hoặc là sẽ chia tay, nào có loại quan hệ giống thật mà lại giả như bọn

họ. Đầu óc của Trình Trục cũng không rõ ràng, thân phận của hai người xấu hổ

như vậy, nếu không chia tay, hai người lớn tuổi trong nhà cô sẽ phát điên mất.

Nếu không phải nể mặt Phan Hiểu Đình, còn lâu Lý Chinh Châu mới nhắc nhở

Trình Trục nhiều như vậy để cô tỉnh táo lại. Xem ra rất có tác dụng, có điều

dường như không có ai cảm kích lòng tốt của anh ấy, Phan Hiểu Đình cũng phớt

lờ anh ấy rất lâu.

“Trêu đùa con gái nhà người ta, cậu cũng có ý tốt đấy.” Giọng điệu của Lý

Chinh Châu rất bình tĩnh: “Bây giờ hai người cũng đã chấm dứt rồi, đừng lãng

phí thời gian của nhau nữa, tìm người khác đi, đặc biệt là cậu, cậu bao nhiêu

tuổi rồi.”

“Tôi? Tại sao cậu lại cho rằng tôi không nghiêm túc?” Tôn Minh Trì thản nhiên

hỏi.

Lý Chinh Châu sững sờ.

Tôn Minh Trì mỉm cười: “Là cậu nói với Trình Trục tôi muốn kết hôn?”

Lý Chinh Châu dường như hiểu ra điều gì đó, mí mắt giật giật: “… Tôn Minh

Trì cậu thật sự…”

“Như nhau cả thôi.”

***

Trong bệnh viện.

Thấy Trình Trục cuối cùng cũng trở về, Trình Vệ Quốc nghiêm mặt trầm giọng

nói: “Con còn biết đường về cơ đấy?”

Những gì Phan Hiểu Đình vừa nói với Trình Trục vẫn đang quanh quẩn trong

đầu cô, cho nên cô không để ý đến ông.

“Con có nghe ba nói không?” Trình Vệ Quốc duỗi tay kéo Trình Trục.

“Đừng kéo con.” Trình Trục hất tay ông ra.

“Con chạy ra ngoài một mình làm gì? Nhất Dương đang đợi con đấy.”

“Nó chờ con thì con phải chơi với nó à?” Trình Trục không kiên nhẫn ngước

mắt lên: “Ba đi mà tìm cô vợ nhỏ của mình đến chơi với nó.”

Trình Vệ Quốc không vui: “Giáo dưỡng của con đâu? Đó là dì Hứa của con.”

“Con không quan tâm dì Hứa hay dì Lưu, dù sao đó cũng là cô vợ nhỏ mà ba

tìm, ai biết sau này còn có dì nào khác hay không.” Trình Trục chế nhạo: “Về

phần giáo dưỡng, con chưa từng có thứ này, dù sao ba cũng không dạy con.”

Trình Vệ Quốc tức giận đến mức nói: “Mẹ mày cũng không dạy mày sao!”

Trình Trục nghe vậy mắng: “Im đi! Ba có tư cách gì mà nhắc đến bà ấy, nếu

không phải vì ba, liệu bà ấy có bỏ trốn cùng người khác không?”

Dường như cảm thấy mất mặt, vẻ mặt Trình Vệ Quốc có chút xấu hổ: “Nói vớ

nói vẩn cái gì đấy! Dương Văn…”

“Ba đừng nhắc đến tên bà ấy!” Trình Trục lạnh lùng nhìn Trình Vệ Quốc: “Con

đang nói vớ vẩn? Lúc ba ngoại tình sao không nghĩ đến việc người khác nói xấu

sau lưng mình thế nào! Ba có từng nghĩ khi đó con mới bao nhiêu tuổi? Ban

ngày luôn phải nghe bạn cùng lớp bàn tán, về nhà phải nghe người trong thôn

bàn tán, ba có bao giờ nghĩ cho con chưa?”

Trình Vệ Quốc tức giận đến mức mặt đỏ bừng, không nói nên lời.

Trình Trục vẫn chưa hả dạ, nhẹ giọng nói: “Đúng là không biết xấu hổ.”

Y tá đi tới nhắc nhở không được ồn ào, nhưng ánh mắt nhìn Trình Vệ Quốc

không khỏi có sự chán ghét, những người ở bên cạnh mang tâm thế hóng

chuyện cũng thì thầm và chỉ trỏ.

Ánh mắt giống như một bức tường chắn gió, Trình Vệ Quốc khó thở, cảm giác

giống như bị kim châm chích, mặt lập tức đỏ lên.

Ông nhìn Trình Trục bằng ánh mắt như sắp ăn thịt người, không khống chế

được sức lực, vươn tay kéo mạnh Trình Trục, trực tiếp kéo cô vào phòng bệnh.

“Buông con ra!” Chênh lệch thể lực quá lớn khiến Trình Trục không thể thoát ra

được.

Cửa đóng sầm lại, không đợi Trình Trục lên tiếng, Trình Vệ Quốc đã tát thẳng

vào mặt cô.

Trình Trục phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn không thể hoàn toàn né tránh.

“Bốp!”

Âm thanh giòn tan.

Không khí tĩnh lặng.

Trong phòng bệnh, sắc mặt ông bà đột nhiên thay đổi.

Trình Trục che mặt, các đường nét trên mặt bị mái tóc ngắn lộn xộn che khuất.

Trình Nhất Dương ở bên cạnh không nhịn được mà bắt đầu khóc, tiếng khóc

giống như những viên đạn bay loạn trong phòng.

Trình Vệ Quốc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tuổi còn nhỏ không học hành cho

đàng hoàng, chỉ mắng người là giỏi.”

“Câm miệng!” Bà nội Trình nhanh chóng phản ứng lại, đau lòng đứng dậy kéo

Trình Trục đến bên cạnh, hai tay run rẩy nhìn Trình Trục: “Tiểu Trục cho bà nội

xem, có đau không?”

Sắc mặt Trình Trục không thay đổi, cúi đầu không lên tiếng.

Sau vài giây, cô đẩy họ ra và nhanh chóng bước ra khỏi bệnh viện.

***

Trình Trục quay lại quảng trường nhỏ dưới tầng, ngồi trên băng ghế đối diện đài

phun nước.

Cô chạm vào mặt, vẫn ổn, may mà cô tránh nhanh nên chỉ sượt qua.

Trình Trục thầm mắng Trình Vệ Quốc đầu óc có bệnh, nhưng trong lòng lại rất

vui.

Trình Vệ Quốc không biết xấu hổ, nếu không phải vì ông, bây giờ cũng không

có nhiều chuyện xấu như vậy.

Trình Trục luôn cho rằng Dương Văn có lẽ có nỗi khổ tâm, năm đó bà có thể

đưa cô đi cùng, nhưng tại sao lại bỏ cô lại.

Tại sao ông trời lại trêu đùa như vậy, khi Trình Trục nghĩ rằng mình vẫn còn

một người ba để dựa vào, thì lại cho cô biết Trình Vệ Quốc là đầu sỏ gây ra tất

cả mọi chuyện. Khi Trình Trục cảm thấy cuối cùng vẫn còn ông bà, ông trời lại

nói với cô rằng họ cũng là đồng phạm, bây giờ ngay cả lòng tốt của ông bà cũng

khiến cô cảm thấy khó xử.

Mây đen không biết kéo đến từ lúc nào, vài giọt nước rơi xuống từ bầu trời mà

không hề báo trước, khiến những người xung quanh như đang chạy trốn.

Một giọt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống mặt Trình Trục, cô lau mặt, ngẩng đầu

nhìn lên bầu trời.

Cô chợt nhớ năm ngoái lúc về thôn Đường trời cũng mưa như vậy.

Hứa Chu và cô đi cạnh nhau, không cầm ô, đi ngang qua Tôn Minh Trì đang đi

tới, lúc đó Trình Trục và Tôn Minh Trì không nhìn nhau, nhưng đêm đó, bọn họ

lăn trên cùng một chiếc giường.

Ngày hôm đó kết thúc rất sớm, bởi vì Trình Trục thật sự quá mệt, ban ngày ngồi

tàu xe mệt nhọc, đêm về lại mây mây mưa mưa. Sau cùng, cô thậm chí còn

không còn sức để giơ tay lên, mí mắt như bị keo dính lại.

Tôn Minh Trì dựa nửa người vào đầu giường, còn Trình Trục nằm trên đùi anh,

tay anh chạm nhẹ vào tóc cô.

Trình Trục cảm thấy Tôn Minh Trì có vẻ rất thích mái tóc của mình, cô muốn

hỏi Tôn Minh Trì cảm thấy mái tóc ngắn của cô thế nào, nhưng không ngờ chưa

kịp hỏi Tôn Minh Trì đã nói trước.

“Trình Trục, sao em lại cắt tóc?”

“Trời nóng quá, anh thấy sao?”

“Đẹp lắm.”

Trình Trục khẽ động, cô quay đầu lại nhìn biểu cảm của anh, nhưng anh lại

ngăn cô lại, không cho cô nhìn thấy mặt anh.

“Đừng nhúc nhích.”

“Tại sao?” Trình Trục không vui.

Tôn Minh Trì lật người cô lại, anh cúi xuống nhìn cô, chậm rãi nói: “Em nên

ngủ đi.”

Cô sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của anh ngày hôm đó.

Ông nội nói không muốn rời khỏi thôn Đường, Trình Trục cũng không muốn rời

đi, trong thôn Đường rốt cuộc có gì hấp dẫn cô, khiến cô quay lại hết lần này

đến lần khác, thứ khiến cô lưu luyến là núi non nước biếc, hay thứ gì đó, ai đó.

Một cơn gió thổi qua giống như một đôi tay vuốt ve sườn mặt.

Đảo mắt, cô thấy Trình Nhất Dương đang lén lút nhìn về đây cách đó không xa.

Trình Trục vô cảm gọi: “Trình Nhất Dương.”

Trình Nhất Dương cứng đờ, do dự tại chỗ một lát, rồi thành thật đi ra.

“Chị ơi.” Cậu bé đi đến bên cạnh Trình Trục: “Chị có đau không ạ?”

Trình Trục nhìn cậu bé, không lên tiếng.

Trình Nhất Dương giật giật quần áo của cô, nói: “Em xin lỗi.”

“Em xin lỗi cái gì?” Trình Trục cau mày.

“Mẹ em, mẹ…”

Trình Trục không kiên nhẫn ngắt lời: “Em không có lỗi với bất kỳ ai hết.”

Trình Nhất Dương không nói nữa, ngồi bên cạnh Trình Trục, lén liếc nhìn mặt

Trình Trục.

Một lúc sau, nhớ tới điều gì đó, cậu bé chớp mắt nói: “Chị ơi, lần trước em nhìn

thấy Bồ Tát.”

“Cái gì?”

“Chính là Bồ Tát trong điện thoại của chị đấy ạ.”

Sắc mặt Trình Trục trở nên không tốt lắm: “Em có xem tranh không?”

Trình Nhất Dương ngây thơ gật đầu, không cảm thấy những bức tranh kia có gì

bất thường.

Trình Trục cảm thấy vô cùng nhức đầu, cô hít sâu một hơi hỏi: “Em nhìn thấy

anh ấy ở đâu?”

“Ở ngay đây ạ!”

Lông mày Trình Trục xoắn lại.

“Vào hôm chị bị ốm, chị ơi, anh ấy hút thuốc ở đây, hơn nữa còn hút rất nhiều.”

Trình Nhất Dương nghĩ rằng Trình Trục không tin, cậu bé suy nghĩ rồi lại nói:

“Thật đấy chị! Em nhìn thấy anh ấy mặc âu phục! Vừa cao vừa khoẻ, thậm chí

còn đẹp trai hơn trong tranh!”

Hôm đó cô từ nhà nghỉ về bệnh viện, đầu óc mê man, không để ý xem có ai

đang theo dõi mình không.

Trái tim Trình Trục chìm xuống, cô vô thức sờ túi, lại sờ vào điếu thuốc kia.

Hai tay cô siết chặt thành nắm đấm.

Lại thêm vài giọt mưa rơi xuống mặt Trình Trục, cô đột nhiên tỉnh táo lại.

“Mưa càng ngày càng lớn, em về trước đi.” Trình Trục nói với Trình Nhất

Dương.

“Còn chị thì sao ạ?”

Trình Trục nói: “Chị có việc phải làm.”