Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ

Chương 8



Đêm qua, cuối cùng Trình Trục cũng ngủ được một giấc ngon lành, lúc cô tỉnh

dậy, mặt trời đã lên cao. Sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô vội vào bếp tìm đồ lấp

bụng, đến khi no nê, Trình Trục mới ra ngoài sân thoải mái vươn mình.

Trước sân nhà ông bà nội có một khu vườn nhỏ trồng ngô, ngô chín sẽ được

mang phơi dưới nắng, đến lúc khô ráo hoàn toàn mới mang đi tách hạt. Bà nội

Trình chỉ cần gõ nhẹ vào thân ngô, hạt sẽ tự động rơi xuống. Trình Trục mang

một chiếc ghế con đến gần bà nội, tiện tay cầm một bắp, loay hoay thử tách hạt.

Bà nội Trình dở khóc dở cười nhìn cháu gái cưng: “Cho bà nội xin, ở đây không

có nhiều bắp cần tách đâu, đừng tranh với bà. Với cả con có sức đâu mà đòi làm

việc này, mau vào phòng chơi cho mát đi. Không thì con có thể vẽ bà, lần này

bà hứa sẽ ngồi yên.”

Trình Trục gật đầu: “Ý kiến này được đó ạ.”

Cô ném bắp ngô trên tay về chỗ cũ, vui vẻ về phòng chuẩn bị đồ nghề. Cô dùng

băng dính dán một tờ giấy vẽ lên tấm bảng vẽ nhem nhuốc, sau đó quay qua gọt

bút chì. Trình Trục dọn đồ nghề ra sân, sau khi khoa tay múa chân chỉnh tư thế

cho bà nội hai lần, cô mới bắt đầu cặm cụi tô vẽ.

Sau mười mấy phút vẽ rồi lại xóa, Trình Trục dần mất kiên nhẫn, cô nhìn bản vẽ

trong tay một lúc, cảm thấy hôm nay hình như tay không có cảm giác, ngay cả

nét chì vẽ ra cũng không được như ý muốn.

Bà nội Trình đã giải quyết xong cả sân ngô, thấy cháu gái ngồi yên, bà không

khỏi cảm thấy kì lạ nên chủ động hỏi thăm. Trình Trục đáp không có việc gì,

nói xong lại cố gắng tập trung tìm cảm hứng để hoàn thành bức tranh còn dang

dở.

Đến khi hoàn thành bức ký họa, bà nội đứng dậy lấy túi hạt vừa tách cho gà ăn,

Trình Trục mang đồ về phòng, cẩn thận gỡ băng dính trên bảng vẽ xuống, cất tờ

giấy vừa vẽ vào tủ.

Trong ngăn tủ không chỉ có một bức tranh, mà còn có rất nhiều bản vẽ bằng bột

màu. Sau khi đặt bức tranh vào tủ, động tác của bỗng nhiên dừng lại, cô đưa tay

rút tờ giấy kẹp giữa chồng tranh.

Là bức ký họa một người, nét vẽ cẩu thả, không rõ khuôn mặt.

Cô nhìn chằm chằm vài giây, kế đó nhanh chóng đặt bức tranh vào ngăn tủ. Sau

một lúc nghĩ ngợi, cô nhấc chồng tranh lúc nãy đặt lên bức ký họa rồi mới an

tâm khóa cửa tủ lại.

Bữa trưa, vì xót cháu gái nên bà nội Trình nấu một bàn toàn những món khoái

khẩu của Trình Trục, dưa chuột xào, canh thịt viên nấu trứng gà, ngoài ra còn có

một đĩa cá kho. Vừa động đũa cô đã ăn không ngừng, lúc ăn xong eo quần căng

chặt, cô gọi cho Phan Hiểu Đình rủ cô ấy lên trấn dạo chơi một vòng.

Lúc cô ấy nhận điện thoại, Trình Trục nghe thấy tiếng trẻ con gào khóc. Chưa

nói được mấy câu thì chỉ có tiếng gió rít trả lời cô. Mãi một lúc sau, Phan Hiểu

Đình mới nói cô ấy đang trên đường tới nhà họ Trình. Trình Trục ra khỏi cửa

đúng lúc Phan Hiểu Đình bước đến.

Cô bày tỏ: “Cậu có con mà vẫn có thể thoải mái đi chơi, có lẽ hôn nhân chưa

hẳn là nấm mồ.”

Phan Hiểu Đình đẩy nhẹ vai cô, cười nói: “Làm sao, cậu cũng muốn kết hôn à?

Vậy cậu nhớ tìm cẩn thận, đừng chọn mấy thằng cặn bã.”

“Như nào là cặn bã?” Trình Trục nghiêm túc hỏi.

Phan Hiểu Đình nhìn cô như đứa ngốc, “Còn như nào nữa, lên giường thoải mái

nhưng lại không muốn cho cậu danh phận đó.”

Trình Trục sửng sốt vài giây, túm vai cô ấy cười không ngừng làm Phan Hiểu

Đình cũng mơ màng cười theo.

Sau một hồi cười nói đã đời, hai người trèo lên xe điện khởi hành vào trấn, Phan

Hiểu Đình lái xe, Trình Trục chen chúc ngồi phía sau. Đường từ thôn lên trên

trấn không quá bằng phẳng, vừa đi một đoạn đã vấp vào ô gà, thêm đoạn nữa lại

gặp ổ vịt, mông hai người đều bị tra tấn đến khổ.

Trình Trục ngồi sau nói: “Ở trong thành phố, không đội mũ bảo hiểm sẽ bị phạt

tiền.”

Cô mượn xe điện của bạn cùng phòng vài lần, may mắn trúng số hai lần. Lần

đầu tiên bị cảnh sát giao thông chặn lại, cô bị cảnh cáo miệng nên chưa thấy sợ;

lần thứ hai, cô bị phạt tiền, lúc này mới bắt đầu rút kinh nghiệm. Từ ngày hôm

đó trở đi, Trình Trục như thay da đổi thịt, muốn trở thành một công dân xã hội

chủ nghĩa tốt, thề thốt không bao giờ vi phạm pháp luật, bạn cùng phòng quên

mang mũ cô sẽ nhắc nhở các bạn.

Phan Hiểu Đình trợn tròn mắt, “Có cả chuyện này à?” Trong thôn không có

cảnh sát, làm gì có ai quan tâm người dân có đội mũ bảo hiểm hay không.

Hai người đi khoảng hai mươi phút là lên đến trấn, hôm nay không họp chợ nên

trên đường không có nhiều người qua lại, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng,

các chủ tiệm đều đang nhàn nhã đón khách.

Trình Trục lên trấn đơn giản chỉ vì muốn dạo chơi giết thời gian, chứ thực chất

không muốn mua đồ.

Hai người cùng nhau đi dạo một vòng, Trình Trục đưa mắt ngắm nghía khung

cảnh xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người chủ quán trà sữa phía trước, vừa

định lướt qua chỗ khác, Phan Hiểu Đình lại hỏi cô có muốn uống trà sữa không.

Trình Trục nhìn người kia một lúc, bình thản trả lời: “Mình rủ cậu đi chơi tiêu

cơm, không phải để tu luyện thành heo.”

Phan Hiểu Đình: “…”

Phần lớn các cửa hàng ở đây đều có tuổi đời khá lâu, bề ngoài không hoành

tráng nhưng lại cung cấp rất nhiều mặt hàng. Hai người chậm rãi dắt xe điện đi

dạo, đi rất lâu, ngắm rất nhiều cửa hàng, song lại không mua được gì.

Phan Hiểu Đình đột nhiên chỉ vào một cửa hàng cách đó không xa, “Cậu nhìn

bên kia kìa, đó là cửa hàng của chị chồng mình, không biết hôm nay chị ấy có đi

làm không?”

Chị chồng của Phan Hiểu Đình, là Lý Tắc Hinh?

Trình Trục hứng thú nhìn qua, là một cửa hàng bình thường, trong quầy không

có ai trông.

Phan Hiểu Đình đỗ xe điện ở ven đường, lúc đi về phía cửa hàng, cô ấy mới

phát hiện Trình Trục không đi theo nên quay đầu thắc hỏi: “Cậu ngẩn người gì

thế? Lại đây.”

Trình Trục đi theo vào trong, liếc mắt nhìn hai bên, cửa hàng này bán đầy đủ

mọi thứ, tương tự như cửa hàng tiện lợi trong thành phố.

“Chị Hinh! Chị có ở đây không?” Phan Hiểu Đình vừa gọi vừa bước lên tầng.

Trình Trục dựa vào tủ kính, nhìn đồ trưng bày phía dưới, không biết là đang

nghĩ gì.

Không nghe thấy tiếng trả lời, Phan Hiểu Đình nghi ngờ nhíu mày: “Không

đúng, cửa hàng đang mở cửa, sao lại không có ai được chứ!”

Vừa nói xong, trên tầng truyền xuống âm thanh, Lý Tắc Hinh đi giày cao gót

chầm chậm bước xuống, “Làm gì mà gào to thế, chị em không điếc đâu.”

“Ai bảo em gọi nửa ngày mà không có ai trả lời, chị thay quần áo à?” Cô ấy vừa

cười vừa hỏi.

“Chị chuẩn bị ra ngoài một lát.”

Trình Trục nhìn Lý Tắc Hinh mặc một chiếc váy ngắn hai dây màu đen, tôn lên

vóc người hình chữ S gợi cảm, móng tay sơn màu đỏ, ăn diện xinh xắn như này

chắc chắn là đi hẹn hò.

Thấy Trình Trục, Lý Tắc Hinh tò mò hỏi: “Đây là cháu gái nhà họ Trình à?”

Phan Hiểu Đình trả lời: “Vâng, là Trình Trục, cậu ấy nghỉ hè nên về quê chơi.”

Trình Trục lễ phép chào hỏi: “Chị Hinh.”

“Chào em, hai đứa muốn ăn gì không, hay thích cái gì khác thì cứ lấy, không

sao đâu.”

Trình Trục và Phan Hiểu Đình đều từ chối.

Lý Tắc Hinh nhìn móng tay Trình Trục, “Đây là hình mèo con à? Trông xinh

phết, em làm ở đâu thế?”

Trình Trục nói cô làm ở gần trường đại học, cửa hàng nào cũng làm được cái

này, chỉ cần đưa mẫu là được.

“Lần sau, chị cũng làm một bộ như này.”

Ba người chưa tán gẫu được mấy câu, bên ngoài có một người đàn ông vào mua

đồ, nhìn thấy ba cô gái thì dừng lại, vẻ mặt cứng đờ.

Lý Tắc Hinh hỏi anh ta: “Chào anh, anh muốn mua gì?” Người đàn ông nhìn họ

ba lần, mất tự nhiên nhìn về phía sau Trình Trục, ấp úng nói: “Cái đó.”

Ba người nhìn theo ánh mắt anh ta, ồ, áo mưa…

Trình Trục và Phan Hiều Đình tự giác tìm chỗ tránh đi, hai người bước qua gian

hàng khác, nhìn mỗi thứ một lúc. Trình Trục cầm súng đồ chơi trẻ con, hỏi Phan

Hiểu Đình xem có được không, nếu được cô sẽ mua cho con cô ấy một cái.

Phan Hiểu Đình đáp không cần, thằng bé chưa đủ tuổi chơi thứ này.

Bên kia, Lý Tắc Hinh bình tĩnh lấy một hộp áo mưa trong tủ kính đưa cho người

đàn ông, “Loại này được không?”

“Đ…Được.” Anh ta nhanh chóng trả tiền rồi quay lưng rời đi như có người đuổi

theo.

Nhìn khách đi xa, Lý Tắc Hinh buồn cười trêu chọc hai người: “Xong rồi, hai

đứa đều đã trưởng thành, cần gì phải trốn.”

Trình Trục nói: “Em thấy anh ta còn lúng túng hơn bọn em.”

Lý Tắc Hinh nhún vai, lấy từ trong tủ ra hai hộp, ném cho Phan Hiểu Đình một

hộp, hộp còn lại ném cho Trình Trục, “Cầm lấy, chú ý an toàn.”

Phan Hiểu Đình bình tĩnh bắt lấy, tiện tay cất vào túi.

Lý Tắc Hinh nhìn Trình Trục đang lật qua lật lại, hỏi: “Sao thế? Không có

người để dùng? Hay không đúng kích thước?”

Trình Trục mỉm cười: “Lấy size lớn hơn cho em với.”