Cô luôn có thói quen không rời tay khỏi kịch bản trong thời gian quay phim, cho dù là ngủ, kịch bản cũng sẽ đặt trên tủ đầu giường, vươn tay một cái là có thể lấy được.
Kết thúc của “Một đời Yên Ly” không phải là một Happy ending như lời của quần chúng, trái lại không những là một bi kịch, mà còn là nữ chính bị độc hoa diên la khống chế tự tay giết chết nam chính, sau khi mất trí nhớ bị nam thứ đưa đi, mà trước khi đi sẽ có một cảnh hôn.
Không sai, chính là cảnh hôn đã thêm vào kịch bản lần trước, lại còn được nhấn mạnh, bôi đỏ nữa.
Từ lúc được biết tăng thêm đoạn đó đến nay, cũng không có ai nói cụ thể cho cô rốt cuộc cảnh này quay như thế nào, cô nghĩ tốt nhất nên là hôn lệch vị trí, nếu có thể sẽ đạt được hiệu quả bất ngờ mà không làm tổn hại hai bên, nhưng cuối cùng cô không xác định được, căng thẳng như vậy càng khiến cô khó ngủ.
Sau đó cũng không biết mấy giờ mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, đồng hồ báo thức reo lên mấy hồi cô mới tỉnh hẳn, Ninh Vy Lan ôm chăn ngồi thừ ra một lúc mới rời giường đánh răng rửa mặt, lúc ngồi trên xe bảo mẫu sắc mặt cô khó coi dọa Trang Văn nhảy dựng.
”Đêm qua em làm cái quỷ gì vậy?” Thời tiết đã dịu hơn, mở cửa xe để mấy luồng gió thổi vào, Trang Văn sợ cô lạnh nên đặc biệt chuẩn bị một tấm thảm cho cô đắp lên chân. “Tối qua xong việc không còn sớm nữa, ngủ không ngon à?”
Không đợi Ninh Vy Lan trả lời, như phúc chí tâm linh nháy mắt trêu chọc: “Lẽ nào hôm nay phải đóng cảnh hôn với sếp, nên tối qua kích động ngủ không nổi?” Nói xong Trang Văn cố ý cười ha ha: ‘Thực ra em kích động là chuyện quá bình thường, từ xưa đến nay sếp của chúng ta vẫn chưa quay cảnh hôn bao giờ, em thực sự là người đầu tiên đó.”
Ninh Vy Lan nghe mà buồn bực, cô kích động chỗ nào chứ, rõ ràng là cô căng thẳng cơ mà!
Không bàn đến đây cũng là cảnh hôn đầu tiên của cô, hơn nữa đối tượng đầu tiên... chính là người mình thầm thích, cô muốn bình tĩnh mà không bình tĩnh nổi!
Bỗng, cô nghĩ đến chuyện gì đó kín đáo thăm dò: “Trang Văn, hôm trước lúc các chị quyết định thêm cảnh này, có cụ thể hóa không?”
”......cái gì gọi là cụ thể hóa?”
”........” Ninh Vy Lan nghẹn giọng, liếc mắt lên trước nhìn bác tài đang nghiêm túc lái xe, tiến sát bên tai Trang Văn thấp thỏm thì thầm: “Là kiểu hôn lệch vị trí ấy?”
Trang Văn ngơ ngác, hiểu ý: “Cái này.....thực sự chưa có ai nói, nhưng theo như các cảnh hôn trước đây thì quay như bình thường thôi, về cơ bản là mượn vị trí, cùng lắm là chỉ chạm nhẹ một cái.”
“……”
”Đợi lúc nữa đến phim trường, trước khi bấm máy chị sẽ tìm phó đạo nói một chút cho em, ông ấy chắc chắn sẽ nói cho em, em chỉ cần nghe là được.”
”........vâng.”
Ninh Vy Lan đến hơi sớm, phần lớn diễn viên đều chưa vào vị trí, cô liền vào phòng thay đồ đổi trang phục diễn trước, vừa ngồi xuống chuyên viên trang điểm đã đến trang điểm cho cô.
Mọi người đều biết hôm nay là cảnh quay cuối cùng, cũng đại biểu bộ phim này hôm nay có thể hoàn tất mọi cảnh quay được rồi, ba tháng sống chung với nhau đến nay, chuyên viên trang điểm có chút không nỡ với Ninh Vy Lan xinh đẹp dịu dàng, có chút buồn bã trong lời nói.
Rốt cuộc không phải chuyên viên trang điểm nhà mình, lần sau hợp tác thật không biết là ngày tháng năm nào, Ninh Vy Lan cũng rất thích cô ấy, cười nhẹ an ủi: “Chắc chắn sẽ còn cơ hội mà.”
Chuyên viên trang điểm gật đầu, cẩn thận bôi kem lên mặt cô: “Lát nữa kết thúc chụp chung kiểu ảnh nhé, quen biết lâu như vậy vẫn chưa có tấm ảnh nào, tiếc quá.”
Ninh Vy Lan tất nhiên đồng ý.
Đang chuẩn bị kẻ viền mắt, chuyên viên trang điểm nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp, ngón tay chỉ ra bên ngoài biểu ý mình sẽ nhanh chóng quay lại, Ninh Vy Lan yên lặng ngồi đợi, cảm thấy có chút buồn chán, rồi tự lấy eyeliner vẽ đuôi mắt.
Ngón tay nâng giữ mí mắt, Ninh Vy Lan kẻ mấy nét đã hoàn thành được viền mắt trong, đang muốn tiếp tục, khóe mắt chú ý đến bóng người đang đi bên ngoài cửa sổ, đối mặt bất ngờ khiến tay cô run một cái, đầu eyeliner nguệch vào trong mắt, cô lập tức kêu đau.
Ý đau đó sẽ lan ra, bắt đầu từ chỗ cô không cẩn thận nguệch vào, lan ra toàn bộ mắt, cô nhắm lại quờ tay vào không trung, muốn tìm khăn giấy trên bàn để lau đi những giọt nước đang chảy ra, nhưng chưa lấy được giấy cô đã mò phải tay anh trước.
Không biết có phải do không nhìn thấy hay không, mà xúc giác nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều, ngoại trừ sự ấm áp như trước đây, còn cảm thấy những đường vân tay thẳng trong lòng bàn tay anh, cô muốn rút tay về thì bị anh tóm ngược lại.
Lôi chiếc eyeliner trong tay cô ra, Tề Chiêu Viễn dựa lên bàn trang điểm, rồi rút khăn giấy cúi người, buông tay nâng má cô lên thấp giọng: “Có thể mở mắt ra không?”
Cô lắc đầu, lại gật đầu, khó khăn lắm mới ti hí được, vì còn có nước mắt, nên ánh mắt vô cùng nhòe nhoẹt, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy anh đang cách cô rất gần, gần đến nỗi chỉ cần cô ngẩng đầu, là môi hai người có thể chạm vào nhau.
Tề Chiêu Viễn cũng tự nhiên phát hiện hai người bất tri bất giác cách nhau một khoảng vô cùng nhỏ, động tác lau trên tay anh không ngừng, cũng không lui ra tạo thành một tư thế nghe được cả hơi thở của nhau này.
Môi cô đỏ tươi, không cần tô son gì cả, tươi sáng căng mọng, khiến anh mỗi lần nhìn thấy, đều có một loại........kích thích muốn hôn.
Giả dụ như lúc này.
Trong phòng trang điểm chỉ có anh và cô, cho dù thực sự làm cái gì đi chăng nữa, cũng không sợ có người đi vào, nhưng bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng sẽ có người đi qua đi lại, mặc dù anh vô cùng muốn thì ở chỗ này cũng không thích hợp.
Yết hầu lên xuống, Tề Chiêu Viễn chớp chớp mắt, lui ra một chút, ngón trỏ ấn nhẹ lên mắt cô.
”Mở ra xem nào, còn đau không?”
Ninh Vy Lan đương nhiên không phát hiện trong lòng Tề Chiêu Viễn đang rất rối rắm, nên nghe lời mở mắt ra, cảm giác cồm cộm đã biến mất hoàn toàn, cô thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói cám ơn lại nhớ tới việc vừa nãy, viền mắt chắc là hỏng rồi, bây giờ hẳn là xấu xí lắm.
”Tôi ổn rôi”, cô quanh co cả nửa ngày, “Anh có phải...”
Hai chữ “rất bận” chưa kịp thốt ra, anh đã nhàn nhạt tiếp lời: “Cần cái gì? Nước tẩy trang? Chai nào mới chuẩn?”
Cô ngơ ngác, vô ý chỉ sang chai tẩy trang mắt môi ở bên kia, Tề Chiêu Viễn nhúng tăm bông, rất tỉ mỉ lau sạch chỗ bị nhem cho cô.
Da cô rất đẹp, cho dù lúc tẩy đi viền mắt không cẩn thận tẩy một chút lớp nền vừa mới trang điểm xong, cũng chẳng khác gì cho lắm, anh làm một lát đã xong, nhìn thấy cô lập tức đi soi gương, bỗng gọi tên cô.
Rời khỏi vị trí một lúc, nhân viên phục vụ đều đã tích cực chuẩn bị bối cảnh, vừa nãy trước khi anh đi vào thấy chuyên viên trang điểm đang gọi điện thoại, đoán không lâu sẽ kết thúc, mà các diễn viên khác đã lục tục đến tường quay rồi, rõ ràng không phải thời gian, địa điểm thích hợp, nhưng anh vẫn cố chấp cảm nhận, chính là bây giờ, anh muốn nói cho cô nghe.
Không quan tâm quá khứ, chỉ nhìn về tương lai.
Nhưng ai biết được chuyện ngoài ý muốn vĩnh viễn luôn nhanh chân hơn một bước, Tề Chiêu Viễn ngước nhìn chuyên viên trang điểm đang há hốc mồm ngoài cửa, cũng không giải thích, liền đứng dậy bỏ đi.
So với sự bình tĩnh của Tề Chiêu Viễn, Ninh Vy Lan trưng ra bộ mặt hoảng loạn thất thần, màn đối mặt vừa nãy, chỉ một giây mà thôi, cô lại phát hiện cái gì đó không giống.
Nhưng sao có thể, cô luôn cho rằng bản thân đơn phương, hơn nữa từ trước đến nay anh chưa từng biểu lộ ra ngoài, một lần cũng không có.
Vì vậy sao có thể.....anh cũng thích cô sao......
”Vy Lan.....” chuyên viên trang điểm thấy cô thất thần lâu như vậy, không nhịn được cũng lên tiếng, “Lớp nền bị phai rồi này, tôi sửa lại cho cô!”
Ninh Vy Lan ngây ngốc một hồi, đáp ứng.
Trước khi chính thức bấm máy, quả nhiên Trang Văn đến tìm người phân tích cảnh quay cho Ninh Vy Lan, chỉ có điều người này không phải phó đạo diễn, mà là Tề Chiêu Viễn. Mới cách có nửa giờ đã mặt đối mặt lần nữa, bởi vì đúng lúc lòng Ninh Vy Lan đang trầm xuống, nên không kịp nghe anh gọi tên cô, đỉnh đầu bị anh cầm kịch bản gõ nhẹ.
Cô giật mình.
”Đang nghĩ gì thế?” Nghĩ gì mà thất thần.
Ninh Vy Lan đương nhiên không thể nói cho anh biết, là đang nghĩ anh có thích cô hay không, đành thuận miệng nói một cái cớ, “Xin lỗi.”
Tề Chiêu Viễn không nói nữa, đôi mắt đen tĩnh lặng nhìn cô, cô hít một hơi thật sâu, không có cách nào thoát khỏi.
”Cảnh cuối này, có vấn đề gì không?”
Vấn đề? Ninh Vy Lan nghĩ đến cái hôn sâu đó, vốn muốn đi hỏi trộm phó đạo diễn có phải sẽ là nụ hôn mượn vị trí hay không, nhưng tạm thời đổi thành anh phân tích, vấn đề này sao có thể mở mồm ra hỏi được, cô cắn cắn môi tự buông lỏng bản thân.
Nghĩ rối tung cả lên làm cái gì, chắc chắn là mượn vị trí rồi, cùng lắm chỉ chạm nhẹ một cái, không sao cả, không cần căng thẳng quá.
”Không vấn đề.” Cô trả lời.
”Ừm”, Anh đứng dậy nhìn cô sâu sắc, “Chuẩn bị đi, mười phút nữa bắt đầu.”
Chính thức bấm máy, Ninh Vy Lan cầm lấy thanh trường kiếm co duỗi, đâm vào tim đã bôi máu giả của Tề Chiêu Viễn, vốn dĩ ánh mắt đờ đẫn vô hồn, lúc này như châm một ngọn lửa nhỏ trong đôi mắt tăm tối, bỗng nhiên có màu sắc ánh sáng.
”Yên Ly, vẫn còn biết ta là ai?” một câu nói đứt quãng, máu từ lồng ngực đang chảy như một con suối nhỏ, chỉ một lúc đã nhuốm đẫm vạt áo chàng và thanh kiếm trong tay nàng.
Thần trí vốn bị độc hoa diên la khống chế lúc này thu hồi được không ít, Phượng Yên Ly trân trân nhìn vào lồng ngực của Tiêu Trần Uyên, những dòng máu tươi rói rọi vào mắt nàng đau nhói, nàng hốt hoảng muốn rút kiếm, nhưng càng sợ làm tổn thương chàng hơn, trong khoảnh khắc do dự như vậy, cả người bị chàng nhốt vào lồng ngực.
Dường như lại nghe thấy âm thanh kiếm đâm vào máu thịt một lần nữa, đồng tử Phượng Yên Ly co rút, thất thanh: “Trần Uyên.......”
”Ừm, đừng động”, vừa thốt ra, miệng vết thương càng đau đớn không thể chịu đựng được, nhưng chàng không hề để ý, trong mắt trong tim chỉ có nàng, “Yên Ly, để ta ôm nàng.”
”Được, ta sẽ không động.”
Ý nghĩ dường như đã quay lại thời điểm ban đầu gặp nàng, nàng lạnh lùng coi trời bằng vung, cuối cùng lại trở thành ngọn nguồn thu hút chàng, khiến chàng từng bước từng bước rơi vào hố sâu.
Chàng chưa từng nghĩ tới, bản thân lãnh đạm, rồi có một ngày yêu thương một người như vậy, nhưng kết cục là hai người lại không thể bên nhau.
Máu ở lồng ngực chảy càng lúc càng nhiều, vì hai người đang ôm nhau, máu đã nhuốm đầy thân nàng, Tiêu Trần Uyên cúi đầu chăm chú nhìn, sau đó phủ xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn.
……
Động tác lùi ra cúi người của Tề Chiêu Viễn có chút không dễ thấy, Ninh Vy Lan liền biết điều gì đến cũng phải đến rồi, tim đập thình thịch như muốn phá vỡ và chui ra khỏi lồng ngực, cô hơi mím môi đợi anh tiến gần, thấy môi anh chỉ còn cách môi mình một centimet thì dừng lại, cô thở phào nhẹ nhõm, tưởng là một nụ hôn mượn vị trí, thì bất ngờ anh chạm xuống môi cô....