Một Đường Siêu Sao

Chương 72



“CUT!”

Xuôi theo câu này của đạo diễn, phim trường đang im lặng sau một giây bỗng chốc vang lên tiếng vỗ tay hoan hô rợp trời, Ninh Vy Lan mở to mắt mượn lực của cây cột đằng sau lưng đứng dậy rồi phủi phủi bụi trên người. 

Toàn bộ phân cảnh của “Phong quang nguyệt tễ” ở thung lũng Long Đằng thành phố B đến đây là kết thúc, tiếp theo đó cũng là địa điểm quay phim cuối cùng, dự kiến ở thành phố C cách thành phố B tương đối xa và phải ở lại nơi đó gần một tháng.

Theo thời gian mà đoàn phim yêu cầu, Trang Văn đã đặt xong vé máy bay cho cô vào sáng ngày kia, thông cảm cô quay phim vất vả nên Trang Văn không sắp xếp lịch trình trong ngày mai nữa mà đặc biệt để trống một ngày cho cô nghỉ ngơi.

Lúc này nhân viên công tác của đoàn phim đang bận rộn thu dọn hiện trường và đạo cụ, vì trước đây có nói ở lại đoàn đi ăn cùng nhau bữa cơm nên Ninh Vy Lan về phòng thay quần áo của mình rồi đến phòng hóa trang tẩy đi lớp trang điểm dày cộp trên mặt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thời tiết dần trở nên nóng hơn, trời tối tương đối muộn hơn so với mùa đông, một đoàn mười mấy người đến nhà hàng mới xâm xẩm tối, ánh chiều tà màu cam đỏ nghiêng nghiêng len lỏi qua khe cửa sổ chiếu vào khiến phần lớn căn phòng đã đặt trước được bao bọc bởi ánh sáng ấm áp màu vàng kim.

Ninh Vy Lan không uống rượu, đúng lúc có người gọi nước hoa quả cô cũng rót cho mình một ly rồi yên lặng nghe người ta nói chuyện.

Ngồi ở bên cạnh cô là nữ hai Lê Tĩnh, tuy hai người có quan hệ đối địch trong phim nhưng vì tuổi xêm xêm nhau nên ngoài đời có chút giao hảo, cô gái lại có tính mau mồm mau miệng cứ một người nói một người nghe.

Thấy Lê Tĩnh uống không ít bia, Ninh Vy Lan sợ cô say liền sáp lại gần hỏi: “Cô đã uống nhiều lắm rồi có muốn đổi sang nước cam ép không?”

Lê Tĩnh vừa nghe đã xua tay từ chối: “Chị Vy Lan, em cố ý uống bia đó, tửu lượng của em tốt lắm một chút này không làm khó em được đâu.” Nghĩ một lát lại bổ sung: “Thực ra là vì mấy ngày trước em có nhận một quảng cáo nước cam ép, lúc ghi hình phải uống liên tục ước chừng cũng phải gần hai thùng ý! Em thề em sẽ không động đến nước cam trong vòng hai tháng tới, các loại của hãng khác cũng vậy!”

Ninh Vy Lan bị chọc cười: “Ghê vậy?”

“Thật mà, nếu không tin sau này chị cứ thử nhận loại quảng cáo đồ uống xem, đảm bảo chị quay xong trong khoảng thời gian ngắn sẽ không muốn nhìn thấy nó nữa.”

Hai người lại nói sang chuyện khác, trên bàn đã bưng lên mấy lượt đồ ăn, điện thoại trong túi áo của Ninh Vy Lan đột nhiên rung lên, trên màn hình hiện lên cái tên Trang Văn, cô ngồi ở bên trong cùng nên không tiện đi ra đành trực tiếp bắt máy.

Thanh âm rất thấp: “Sao thế?”

“Vy Lan, bây giờ em còn ở nhà hàng Vọng Giang chứ?”

“Vẫn còn”, nghe ra giọng nói của Trang Văn khác hoàn toàn so với ngày thường, cô nhíu mày không biết tại sao có chút căng thẳng, “sao vậy?”

“Em nghe chị nói, khoảng hai phút nữa chị đến nhà hàng Vọng Giang, chị sẽ lên đón em, chúng ta đi từ cửa sau”, Trang Văn nghiêm túc, “đừng hỏi tại sao, em đang trên tiệc không tiện nói, đợi lát nữa gặp sẽ nói cho em sau.”

Đối với Trang Văn, Ninh Vy Lan tín nhiệm hoàn toàn, cô nhẹ giọng đồng ý rồi dập máy.

Mắt thấy người bên cạnh nhíu mày, Lê Tĩnh kỳ quái: “Xảy ra chuyện gì vậy chị Vy Lan?”

Ninh Vy Lan hoàn hồn: “Không sao.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lê Tĩnh thấy cô không nói cũng không hỏi gì thêm liền cúi đầu tiếp tục ăn uống.

Trang Văn đến rất đúng giờ, gõ cửa theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, sau khi chào hỏi từng người một xong liền nói: “Là thế này, phòng làm việc tạm thời có chút chuyện bảo tôi đưa Vy Lan về, vô cùng xin lỗi đã làm phiền nhã hứng của mọi người.”

Đạo diễn khoát tay ra hiệu không sao: “Nếu có chuyện vậy mau đi đi.”

Ninh Vy Lan rời đi, Trang Văn cước bộ rất nhanh chỉ một lát đã dẫn cô xuống hầm để xe, không đi ra ngay lập tức mà quan sát xong mới đưa cô lên xe bảo mẫu.

Trên cửa sổ xe có dán màng che màu đen, từ bên ngoài sẽ không nhìn thấy gì ở bên trong, Trang Văn lập tức thở phào nhẹ nhõm nằm bò về phía vô lăng im lặng một lúc: “Chị sẽ đưa em về nhà.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Trang Văn quay đầu xe thành thục: “Một tiếng trước, Ninh Nhất Thuần tự tử ở nhà, cắt cổ tay, bây giờ đang cấp cứu ở trong viện.” Nói xong Trang Văn quay đầu nhìn Ninh Vy Lan: “Cuộc họp báo ngày trước người trong giới đều biết hai người bất hòa, bây giờ cô ta tự tử đám phóng viên chẳng nhẽ không đến phỏng vấn em sao?”

Ninh Vy Lan chấn kinh.

“Em đừng kinh ngạc, chị nghe theo lời dặn của sếp đến đón em về, em đừng nghĩ nhiều quá, cũng đừng lên weibo làm gì”, nói đến đây Trang Văn tấm tắc vươn tay về phía ghế lái phụ, “không được, phải đề phòng, đưa điện thoại của em đây, chị tạm thời giúp em gỡ cài đặt.”

Ninh Vy Lan không đưa, nhíu mày: “Chị không cần căng thẳng như vậy, cho dù em xem cũng sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Bây giờ thì không sai nhưng chị dám đảm bảo chỉ cần Ninh Nhất Thuần tỉnh lại ở trong phòng cấp cứu thì weibo của em sẽ có chuyện!”

Cô không lên tiếng.

“Em vẫn không đoán được sao? Ninh Nhất Thuần căn bản không muốn chết, tốn nhiều công sức như vậy không phải là muốn hắc em sao? Đến lúc đó người giả vờ đáng thương là cô ta, chúng ta chắc chắn sẽ ở thế bất lợi, bây giờ quả thực cô ta đang có tiếng xấu nhưng sau lưng vẫn còn có công ty, khẳng định công ty sẽ mua thuỷ quân muốn dắt mũi dư luận, đối với em tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.”

“Em muốn xem weibo chị cũng không có ý kiến, nhưng một mực đừng có bất kỳ động tĩnh gì, em cứ yên tâm ở nhà, bên chị sẽ liên hệ với đoàn đội lập tức xử lý chuyện này.”

Trong lòng Ninh Vy Lan có tính toán liền gật đầu ra hiệu đã hiểu.

Trang Văn đưa cô về nhà xong liền đến phòng làm việc, Ninh Vy Lan tắm rửa qua loa mới nhớ ra hình như tối nay anh có bữa tiệc xã giao nên cũng không muốn về phòng ngủ cô đành ôm tấm thảm dày nằm lên sofa chơi điện thoại.

Cô vẫn lên weibo, minh tinh tự tử là một tin tức lớn, không ngoài dự đoán topic “Ninh Nhất Thuần tự tử ở nhà” đã leo lên hot search, bên dưới có không ít người đồng tình cùng lo lắng, không biết thuỷ quân ở bên trong chiếm bao nhiêu phần trăm.

Cô kéo lên kéo xuống rồi lại xem những bình luận và tin nhắn của mình, vẫn may, tạm thời không có lời lẽ ác ý.

Nghĩ như vậy cô liền đăng xuất weibo lướt xem ảnh trong điện thoại một cách buồn chán, năm giờ sáng hôm nay cô đã phải dậy đi quay phim nên giờ ngủ lúc nào không biết.

Mơ mơ màng màng cảm nhận được sự ấm áp hình như còn có người ôm dậy, 

cô cựa quậy thức dậy từ trong mộng, đúng lúc được đắp một chiếc chăn mềm mại, cô vươn tay quấn lấy cổ anh dí sát lại gần ngửi ngửi.

“Không uống rượu”, anh cúi khoé miệng xuống nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay cô, “Anh đi tắm trước nhé?”

Cô liền buông tay mắt dõi theo anh lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Đồng hồ trên tường đúng lúc điểm mười một giờ, cô dựa vào thành giường ngây ngốc một lúc đợi đến khi anh đi ra mới chủ động nhận lấy khăn bông lau đầu cho anh.

Hai người đều không chủ động nói chuyện, sau khi lau khô tóc xong anh liền lấy khăn bông đi vào phòng tắm giặt sạch. Cô nhận được tin nhắn wechat của Trang Văn hỏi cô đã ngủ chưa. 

Ngay sau đó một cuộc gọi thoại được gửi đến, cô nhận máy.

“Vy Lan, nửa tiếng trước Ninh Nhất Thuần tỉnh rồi.”

Cô nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, ồ một tiếng.

“Cô ta vừa tỉnh đã nhận được phỏng vấn của truyền thông, tỏ vẻ đáng thương không nói, cô ta còn khóc lóc nói em bức người quá đáng, nói cô ta cố gắng lâu như vậy mà bây giờ lại thành ra như vậy nên nhất thời nghĩ không thông muốn tự tử.”

Ninh Vy Lan nghe xong không cần xem cũng có thể tưởng tượng ra màn kịch này và biểu cảm bán thảm trên gương mặt Ninh Nhất Thuần, cô cười khẩy: “Còn nữa không?”

“Nói nhiều lắm, đơn cử như là tố cáo em bắt nạt cô ta, chị vừa mới xem weibo, quả nhiên đúng y như dự đoán của chị trước đây, công ty nhà cô ta mua thuỷ quân dắt mũi dư luận, rất nhiều fan không rõ nội tình thực sự cho rằng em luôn chĩa mũi nhọn vào Ninh Nhất Thuần, bây giờ ai ai cũng giống như đấng cứu thế nhảy vào weibo em muốn em ra mặt xin lỗi đó.”

Trang Văn tức sùi bọt mép, trì hoãn cả một ngày mới tiếp tục: “Chị với đoàn đội đã xử lý rồi em đừng lo cũng đừng lên weibo, phải tin tưởng chị đấy.”

“Được.”

Cúp máy, Ninh Vy Lan liếc nhìn anh: “Anh định xử lý như nào?”

Tề Chiêu Viễn ôm cô nằm xuống, tắt đèn rồi mới nói: “Dư luận bây giờ gây bất lợi với em, việc đầu tiên cần làm là không được để bị dắt mũi.”

Cư dân mạng bây giờ căn bản sẽ không tự mình đi tìm hiểu xem thực hư câu chuyện như thế nào, chỉ dựa vào một đôi tai và một đôi mắt người ta nói gì, viết gì cũng đều tin sái cổ.

Mà bọn họ không thể bị dắt mũi được.

Ninh Vy Lan gật đầu nghiêng người rúc vào ngực anh, cô luôn tin tưởng anh.

Hai người không nói tiếp nữa chỉ ôm nhau chìm vào giấc ngủ, cũng không biết là chuyện như thế nào, rõ ràng buồn ngủ díu cả mắt nhưng lại ngủ không nổi, cô không dám động đậy đánh thức anh nhưng quả thực không buồn ngủ đành cẩn thận rời giường đến phòng khách rót nước. 

Quang cảnh ba giờ sáng, mọi thứ chìm vào im lặng, Ninh Vy Lan cầm cốc nước đi đến ban công nhìn màn đêm đen tối trầm mặc, rèm cửa trên ban công khép lại, gió lạnh từ từ thổi vào, cô đứng một lúc cảm thấy rùng mình, đang muốn đi vào đột nhiên có một người từ đằng sau ôm lấy, cầm lấy cốc nước chạm vào tay hơi lạnh khiến cô nhíu mày.

Cô biết anh đang nghĩ cái gì: “Em không ngủ được nên ra uống cốc nước.”

Anh cúi đầu nhìn cô cuối cùng cũng không nói cái gì, tiện tay đặt cốc nước lên trên bàn rồi ôm cô về phòng ngủ. Cô ở bên ngoài ngây ngốc một thời gian cả người đều nhuốm hơi lạnh của màn đêm, anh phải ôm một lát mới từ từ ấm lại.

Có lẽ ra ngoài dạo một vòng nên có chút buồn ngủ, lần này cô chợp mắt rất nhanh.

Ngủ một mạch đến khi tỉnh dậy, Ninh Vy Lan híp mắt nhìn đồng hồ, hơn mười giờ, không phải quá muộn.

Bên cạnh đã không còn người, hơi ấm cũng chuyển thành lạnh hiển nhiên đi khá lâu rồi, cô lật người nằm bò ra một lát rồi với điện thoại muốn xem có ai tìm mình không thì thấy tin tức wechat của Trang Văn.

Lập tức gửi lại cuộc gọi thoại.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, ngữ khí vô cùng thả lỏng: “Cuối cùng cũng nỡ tỉnh dậy rồi hả? Chị còn tưởng em nướng đến chiều cơ chứ!”

Ninh Vy Lan cười: “Tâm trạng chị tốt lắm phỏng?”

Trang Văn ai yo một tiếng: “Phát hiện nhanh thế, thôi được rồi, nói cho em nghe, việc Ninh Nhất Thuần kia đã giải quyết xong.”

“Giải quyết như nào?”

“Hôm qua người ta còn cấp cứu trong viện, nay đã bảo người quản lý dìu xuất viện rồi, em nói xem tin tức động trời như vậy đám phóng viên sẽ bỏ qua sao? Luôn chạy theo xe đòi phỏng vấn bằng được đấy, có lẽ Ninh Nhất Thuần cũng bị làm cho thiếu kiên nhẫn nên liền xuống xe nhận phỏng vấn, ai ngờ phỏng vấn chưa được bao lâu trời đã đổ mưa như trút nước, đám phóng viên vây chặt xung quanh làm cô ta không lên xe được, cứ như vậy tận hai phút thì có chuyện.”

Ninh Vy Lan bị câu nói lấp lửng làm cho tò mò: “Chuyện gì?”

“Cổ tay cô ta không phải vẫn còn băng bó sao, nước mưa dính vào đột nhiên có màu sắc từ vải băng thấm ra, người quản lý của cô ta phát hiện định ngăn lại nhưng đám phóng viên đúng là mắt quạ, sau đó có một phóng viên dáng người loắt choắt nhân lúc hỗn loạn đã xé băng vải ra, em thử đoán xem? Trên cổ tay cô ta hoàn toàn là màu máu giả, vừa nhìn đã thấy là hiệu ứng đặc biệt của chuyên viên hoá trang, lần này thì hay rồi, cô ta có trăm cái miệng cũng không bao biện được nữa.”

Phòng làm việc nhân cơ hội phát ra thông báo thanh minh, lúc này người có mắt đều nhìn ra được, là ai tự cho rằng mình thông minh muốn bôi đen người khác kết quả thì tự làm tự chịu.

Báo ứng đến thật nhanh Ninh Vy Lan có chút muốn cười, đây gọi là cái gì mà gậy ông đập lưng ông?

Đáng thương Trang Văn bên kia còn có việc, hai người nói hai câu liền cúp máy, Ninh Vy Lan nằm thẳng nhìn lên trần nhà, hiếm được buổi nghỉ ngơi ở nhà cũng không có việc muốn làm, cô nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định đi đến phòng làm việc.