Một Đường Siêu Sao

Chương 84



Nhìn chằm chằm về hướng phòng chờ, Trang Văn cảm thấy mình sắp thành mắt gà chọi, mắt đau nhức rất ghê gớm, cô dụi dụi. 

Sau một lúc, ngoài cửa cuối cùng cũng truyền đến dấu hiệu..., Trang Văn mắt sáng rực, nhanh chân chạy đến.

“Xong rồi...”

Những lời nói đột nhiên dừng lại khi thấy sắc mặt của Ninh Vy Lan, Trang Văn nhỏ giọng, có lẽ trong lòng đã đoán được cái gì liền không nói không rằng chuyển đề tài.

“Đi thôi, hôm nay không có thông cao, chị đưa em về nhà nghỉ ngơi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Xe bảo mẫu dừng ở dưới lầu, Trang Văn đợi Ninh Vy Lan thắt dây an toàn xong mới nổ máy, trong dư quang hình như sắc mặt của cô ấy đã tốt hơn nhiều, cô nghĩ nghĩ rồi thăm dò: “Vy Lan, tâm trạng không tốt à?”

Ninh Vy Lan không ho he.

Lúc này trầm mặc khiến Trang Văn cảm thấy chắc chắn là như mình đoán, cũng không chú ý đến bộ dạng lông mày đang cười của người bên cạnh, tự mình đau lòng bắt đầu an ủi: “Không sao đâu Vy Lan, chúng ta đừng buồn, Đường đạo không chọn em chính là tổn thất của ông ấy!”

“Vy Lan, trong tay chị vẫn còn mấy kịch bản tốt lắm, chúng ta có thời gian rảnh sẽ cùng nhau chọn, em muốn nhận cái gì thì nhận cái đó, có được không?”

Trang Văn nói liên lu liền lù, biểu cảm xoắn xuýt, cô quá chuyên chú nên không thấy Ninh Vy Lan đang co quắp nhịn cười muốn nội thương. Không cẩn thận làm lộ ra tiếng, Trang Văn liền ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Em cười cái gì thế?”

Ninh Vy Lan vội vã nghiêm mặt: “Chị vừa nói là, em muốn nhận cái gì thì nhận cái đó đúng không?”

Trang Văn gật đầu như gà con mổ thóc, nghĩ nghĩ thấy có gì đó sai sai liền yếu ớt bổ sung: “Thì cứ nói vậy, tuy bây giờ sùng bái sự tự do nhưng chị là người quản lý của em thì phải giúp em kiểm định nữa chứ.”

Đùa, nếu tâm tình bà cô này không tốt thì sẽ chọn kịch bản bừa phứa, cô còn mong đợi một giải thưởng vào cuối năm sao? Vậy lập tức có thể đi uống gió tây bắc rồi!

Ninh Vy Lan cảm thấy mình không thể nhịn nổi nữa bèn ôm bụng khống chế biểu cảm, cật lực tỏ ra nghiêm túc.

“Vậy được, bây giờ em có một kịch bản muốn nhận, chị đi bàn bạc đi!”

“Cái gì?”

“Chính là bộ ‘Bình minh’ vừa mới thử vai đó, em muốn nhận bộ này.”

“Bình minh’? Nhưng không phải là đã bị Đường đạo từ chối....”

Trang Văn đột nhiên phản ứng lại.

“À hay lắm, đã học được cái thỏi lừa người ở đâu!” Trang Văn thở phì phò, giả vừa lau nước mắt uất ức: “Uổng công chị tin tưởng em như vậy, Vy Lan, em trở nên xấu xa rồi, chị không yêu em nữa!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Vy Lan cười không ngậm được miệng.

“Ầy, tức muốn chết, còn cười được nữa! Cười cười cười có cái gì hay ho mà cười, chị phải chiến tranh lạnh với em một phút, không, năm phút, từ bây giờ trở đi đừng nói chuyện với chị nữa, hừm!”

Mắt thấy tư thế đầu không đúng Ninh Vy Lan cũng không cười nữa, vừa đúng lúc cột giao thông nhảy đèn đỏ, cô đợi Trang Văn dừng xe lại với tháo dây an toàn tiến sát gần.

“Được rồi em không cười nữa.” Ninh Vy Lan ôm lấy cánh tay cô, giọng điệu làm nũng: “Trang Văn, cám ơn chị.”

“.....cám ơn cái gì?”

“Cám ơn sự cố gắng của chị, đã đi tranh tư cách thử vai cho em, đến nay, em chưa từng phụ lại sự kỳ vọng của chị, chúng ta cùng nhau tiếp tục cố gắng có được không?”

Gia nhập giới đã nhiều năm như vậy, không phải chưa từng nghe thấy những chuyện cảm động như vậy nhưng không có gì có thể phù hợp hơn câu nói hiện tại.

Vành mắt bỗng nhiên ửng đỏ, Trang Văn cảm thấy rất thẹn thùng, hít thật sâu mấy lần điều chỉnh trạng thái của mình mới vòng tay ra ôm cô.

“Được.”

  *** ***

Đi nửa đường nhận được cuộc gọi của Tề Chiêu Viễn, Ninh Vy Lan quay đầu đi đến công ty, cô đi gần đến văn phòng thì nghe thấy bên trong hình như có tiếng nói chuyện nên không tùy tiện xông vào.

Khoảng năm phút, tiếng bước chân trầm ổn cách cửa càng lúc càng gần, cô nhìn thấy Lâm Dịch đang mở cửa hơi ngẩn ra một giây muốn lên tiếng thì cô vội vã đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.

Lâm Dịch tuân lệnh, lặng lẽ rời khỏi.

Cửa văn phòng khép hờ, xuyên qua khe cửa, cô lờ mờ có thể nhìn thấy Tề Chiêu Viễn đang ngồi cúi đầu chuyên chú đọc tập tài liệu trong tay, cô mím môi đứng bất động muốn cứ nhìn trộm anh một lát như vậy.

Không biết cứ nhìn trộm như vậy trong bao lâu, đột nhiên, anh đứng dậy, Ninh Vy Lan tưởng bị phát hiện, đang muốn đẩy cửa đi vào, ai ngờ Tề Chiêu Viễn đi một mạch vào phòng nghỉ bên trong, cô nhìn bóng lưng anh dần biến mất, suy nghĩ có nên vào hay không thì bỗng nhiên lúc này, đằng sau có một luồng nhiệt ập tới, cơ thể quen thuộc ôm lấy khiến cô cứng người một lúc mới thả lỏng. Cô xoay người, nhìn anh quở trách.

“Anh đi lại không tiếng động luôn hả?”

Tề Chiêu Viễn phủ người xuống, cánh môi bạc đặt sát bên tai cô, âm sắc trầm thấp từ tính: “Em ở bên ngoài lâu quá không vào, anh đành phải đích thân ra đón em.”

Anh luôn biết mình trốn ở ngoài cửa sao?

Ninh Vy Lan lại trừng mắt nhìn anh, sắc nước trong đáy mắt mông lung, ướt át sáng trong giống như sau cơn mưa, anh nhìn không chớp, yết hầu nhẹ nhàng di chuyển, nén xuống dụ,c vọng muốn cúi đầu hôn ngấu nghiến, đành buông cô ra dắt vào trong phòng. 

Cách một bàn làm việc, Tề Chiêu Viễn làm việc còn Ninh Vy Lan ngồi chơi điện thoại cùng anh, cô lướt wechat một lúc thì nhìn thấy tin nhắn của Trang Văn nhảy lên đầu.

“Gọi khẩn cấp Ninh tiểu thư!”

“Sao đấy?”

“Hô hô, lâu lắm rồi em không phát bô, fan đang gào thét em nhổ cỏ kia kìa! Mau, hành động lẹ lên!”

Ninh Vy Lan bị hình dung từ này của cô chọc cười ná thở, trả lời “tuân mệnh” xong liền bò lên weibo.

Rất lâu rồi cô không lên weibo, có một thời gian thôi mà bình luận với tin nhắn riêng đầy ự, kiểu gì cũng có, có kiểu hỏi về ngày thường của cô, có kiểu hỏi về chuyện của Ninh Nhất Thuần và Trần Tú Lệ, và càng nhiều hơn cả là kiểu quan tâm đến chuyện tình cảm của cô và Tề Chiêu Viễn, cô quét qua quét lại vài cái, nhân lúc Tề Chiêu Viễn đứng dậy lấy nước liền tìm một góc sáng nhanh chóng tự sướng một tấm ảnh, phối thêm ba cái icon mặt trời rồi đăng lên weibo.

Vừa mới đăng thành công đã có một nùi bình luận và lượt like kéo đến với tốc độ chóng mặt

“Wowwwwwww nữ thần của tui cuối cùng cũng hiện hình rồi, ảnh selfie này Emmmmmm.....vừa nhìn đã biết là chụp từ cam thường, quả nhiên nữ thần thật sự không cần make up và dùng app.”

“Cười tươi thật, xem ra tình cảm và cuộc sống của Tề ảnh đế nhà chúng ta rất tốt.”

  ……

Những bình luận như này cái nọ nối tiếp cái kia, Ninh Vy Lan từ trước tới nay không có thói quen đọc bình luận, phần lớn là lướt vớ vẩn rồi tắt, bây giờ kiên nhẫn đọc từng cái một phát hiện tương tác với fan cũng là chuyện rất thú vị. 

“Đợi đã, chỉ có mình tôi chú ý đến sao? Mời mọi người nhìn sang góc cửa sổ đằng sau Vy Lan, tuy hơi mờ chút nhưng dáng người này là Tề Chiêu Viễn không chạy đi đâu được!”

“Không phải mình lầu trên bà, tui cũng thấy nè, là đang lấy nước sao? Quả nhiên người có giá trị nhan sắc cao đi lấy nước thôi mà cũng đẹp như vậy, tui cũng thefmmmmm!”

“Áu áu vừa nhìn thấy xong, cầu ảnh chụp chung đê, rất muốn thấy hai người chụp chung, hic!”

“Cầu ảnh chụp chung +1, vô cùng muốn thấy hai người xuất hiện trong một khung hình!”

“Cầu ảnh chụp chung +2”

  ……

Từ sau khi bình luận thứ nhất như vậy xuất hiện, những bình luận sau đều mang tiết tấu như vậy. Luôn hiểu rằng hai người đều là nhân vật của công chúng, một khi công khai sẽ bị khán giả bàn tán là chuyện rất bình thường, nhưng Ninh Vy Lan vẫn không thích ứng được với kiểu như vậy.

Ô, phải luôn chừa lại đường sống cho cẩu FA chứ!

Bên này Ninh Vy Lan đăng bài mới lên weibo, điện thoại của Tề Chiêu Viễn nhận được sự quan tâm đặc biệt, anh liếc mắt rồi mở weibo qua máy tính.

Là ảnh tự sướng, sau lưng chính là văn phòng, Tề Chiêu Viễn tiện xem luôn bình luận phía dưới của cô, lúc lướt đến chỗ “cầu ảnh chụp chung” đáy mắt sâu thẳm liền phát ra một tia ý cười, anh liếc cô một cái rồi tắt weibo đi.

Chuyên tâm vào giờ ăn, hai người ăn cơm ở văn phòng rồi cùng nhau về nhà, sau khi tắm rửa xong, Ninh Vy Lan liền ôm laptop dựa vào đầu giường xem phim.

Rầm một tiếng, cánh cửa phòng tắm mở ra, hơi nước lượn lờ vấn vít tỏa ra làm mờ đi dáng vẻ anh tuấn thẳng tắp của anh, Ninh Vy Lan đặt máy tính sang một bên, vẫy tay để anh ngồi bên cạnh rồi lau khô đầu giúp anh. 

Tề Chiêu Viễn hơi cúi đầu, ánh mắt quét qua màn hình đang chiếu phim, thuận miệng hỏi: “Đang xem gì đấy?”

“Biên cảnh hoang vu” là tác phẩm đầu tiên của đạo diễn Đường Chí Đông.

Tề Chiêu Viễn hít thở một lúc, trên mặt dần hiện ra vẻ tươi cười rất nhẹ, tôn lên đôi mắt sáng như trăng.

“Nhận được rồi?”

Ninh Vy Lan cao hứng gật đầu, ôm lấy eo dựa vào vai sau cọ cọ.

Tề Chiêu Viễn đợi cô dụi đủ rồi mới quay người, một cánh tay sà xuống eo cô ấn vào trong ngực rồi cúi đầu chạm vào bờ môi kia.

“Giỏi lắm.”

Anh luôn biết.

Chỉ là chạm nhẹ thôi, không có triền miên cũng không có thâm nhập, nhưng cô lại cảm thấy trên môi bắt đầu phát nóng, cảm giác nóng bỏng này một đường chạy thẳng theo mạch máu lan sang tứ chi, khiến toàn thân nóng rực không ngừng lại được, sợ anh nhận ra sự bất thường, cô vội vàng đẩy ra khỏi lồng ngực anh, giả vờ lau tóc. 

Anh không bận công việc, sau khi giặt sạch khăn rồi phơi khô, anh cùng cô xem một bộ phim. Phim “Biên cảnh hoang vu” được quay khoảng mười ba năm trước, lúc đó khâu chuẩn bị vẫn chưa thành thục như bây giờ, điều kiện cũng thiếu khá nhiều nhưng hiệu quả quay phim lại không hề thua hiện tại.

Tác phẩm của đạo diễn Đường Chí Đông luôn phong cách mãnh liệt, “Biên cảnh hoang vu” phản ánh cuộc sống chân thực của phụ nữ ở tầng lớp đáy xã hội, không có thần thánh, không có hư ảo, có thể chạm vào trái tim người xem.

Cuộc đời bi thương của nữ chính trong phim, là tưởng tượng cùng khắc họa chân thực của đại đa số phụ nữ ở những vùng quê nghèo trong nước, bọn họ không có sự lựa chọn nào khác ngoài lựa chọn khiến họ khổ cực suốt đời.

Bộ phim kết thúc, ca khúc cuối phim bắt đầu vang lên, Ninh Vy Lan vẫn còn có chút thất thần đắm chìm trong cốt truyện, Tề Chiêu Viễn đóng máy tính rồi tắt đèn tường.

Trong bóng tối, tiếng tim đập của hai người trùng hợp, không nhẹ nhàng không dồn dập, anh ôm cô một lúc, cảm thấy cô hơi động mới thấp giọng hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

Ninh Vy Lan lắc đầu, dao động ban đầu xem phim xong dần dần tản đi mất, cô cũng không biết những thứ dâng trào trong trái tim là cái gì, chỉ biết rằng, cô phải cố gắng, phải rất cố gắng mới có thể xứng đáng với cơ hội mà đạo diễn đã dành cho cô. 

“Không sao, em buồn ngủ rồi, ngủ đi!”

Nghe xong Tề Chiêu Viễn không tiếp lời nữa, tay đặt trên eo cô trượt lên, từng chút từng chút, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cô, chưa đầy một lúc đã thấy cô chìm vào giấc mộng anh mới ngừng lại, nhìn cô thật sâu bao lâu vẫn chưa chợp mắt.