Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi

Chương 9





Tay y đặt trên da thịt quỷ dị không nhúc nhích, đối phương hình như cũng không nhúc nhích, chẳng lẽ là người chết?
Cái tình huống này, y tình nguyện là người chết.

Trương Khâu vừa thở ra một hơi, da thịt dưới tay bỗng nhiên cử động, xúc cảm lạnh thấu xương cứng ngắc rõ ràng, là bàn tay.

Tóc gáy nhất thời dựng thẳng đứng, Trương Khâu không dám động, đối phương cũng chậm chạp không có động tác khác, nhất thời giằng co.

Thời khắc này trôi qua vô cùng chậm, Trương Khâu nghĩ cũng phải mấy phút, nhưng trên thực tế cùng lắm chỉ hai, ba giây, đại não y nhanh chóng hoạt động, tầm mắt đã thích ứng với hoàn cảnh tối mù, đèn pin đặc biệt có cảm ứng kim loại đang ở trên mặt đất cách đó không xa, nương theo hướng đó lần mò, Trương Khâu đột nhiên ngừng thở, cơ hồ gần như thời gian hoàn thành động tác.

Rút bàn tay đang chạm vào đối phương về, sờ vào dao găm phía bên hông, lần mò mở đèn pin lên, chiếu thẳng về phía đối phương.

Một đôi mắt đen ngòm không nhúc nhích nhìn y, thịt trên mặt đã bị phong hoá khô khốc nhợt nhạt, Trương Khâu không hề suy nghĩ trực tiếp giơ lên dao găm trong tay lên nhào tới, học dáng vẻ Ly Thù đâm về phía mi tâm đối phương.

" Xì xì —— "
Tưởng tượng rất ngầu lòi, kết quả dao găm đâm trật hướng, trực tiếp đâm thẳng vào hốc mắt trái của cương thi, làm cương thi phẫn nộ gầm rú, Trương Khâu vội vã rút dao găm ra lui về phía sau, mà cương thi cũng đã nhào đến ——
Trong giây phút này y thật sự đã cảm nhận được cái gì là ranh giới của sự sống và cái chết, tốc độ cương thi rất nhanh, lúc nhào tới, thậm chí còn mang theo theo làn gió mạnh, móng tay dài sắc nhọn muốn cào vào mặt y.

Thôi xong.

Trương Khâu dựa lưng vào tường, tuyệt vọng chờ chết, móng tay dài sắc nhọn kia lúc cách mắt y không tới một centimet đột nhiên dừng lại, Trương Khâu mắt không dám nháy, đột nhiên cương thi phía đối diện giống như bị hoảng sợ, co quắp sợ hãi rụt rè thu hồi móng tay, lập tức quay người chạy mất dép.

Bóng lưng thiếu chút nữa đã khóc hu hu hu rồi, như thể y vừa khi dễ cương thi ấy.

Loại hình ảnh bổ não này thật sự là thật là kỳ quái, Trương Khâu cảm thấy bản thân vào lúc này mà có thể nghĩ đến những chuyện này cũng thật có bản lĩnh.


Trên trán đổ mồ hôi lạnh, Trương Khâu tùy tiện lau qua hai lần, một tay chống lên đất, bụng đột nhiên đau, ngã ngồi xuống, bụng càng lúc càng đau kịch liệt, chỉ chốc lát đã đổ một tầng mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu, thân thể cuộn thành một đoàn, một tay Trương Khâu đặt trên bụng, tâm trạng phức tạp.

Y vừa nãy bị dọa.

Trương Khâu cắn môi, để bản thân tận lực quên đi cơn đau trên bụng, lưng dựa vào tường, cầm đèn pin nhìn kỹ xung quanh, phía trước là mấy hàng bức tượng nhỏ bằng gốm với nhiều màu sắc, thân mặc hán phục, trên mặt vẽ son màu đỏ, mặt rất trắng, mỗi bức tượng trong tay cầm một nhạc cụ khác nhau, tất cả đều nhìn về phía y.

Là bức tượng bằng gốm tay cầm nhạc cụ được mai táng cùng người chết, tuy rằng nhỏ hơn người thật, ước chừng khoảng một mét, nhưng ngũ quan trông rất sống động, số lượng lại nhiều, dưới ngôi mộ tối ôm này tất cả đều nhìn y như vậy, cảm thấy rất dọa người.

Nhưng mà y đau bụng, thật sự đứng lên cũng không nổi, chạm mắt với những bức tượng gốm phía đối diện càng nhìn càng cảm thấy mấy thứ này như muốn sống dậy, bên tai thậm chí con nghe thấy âm thanh diễn tấu êm tai.

Thứ này có vấn đề.

Trương Khâu vội vàng cầm đèn pin chiếu sang chỗ khác, dời tầm mắt đi, âm thanh diễn tấu bên tai dần dần biến mất thay vào đó là tiếng bước chân loạn xạ.

Sao còn có tiếng bước chân?!
Càng nghe càng chân thực, cứ như đang chạy về phía này, Trương Khâu vừa nghĩ tới lão tứ phát điên, nhất thời quên đi cơn đau trong bụng, nhích người vào góc tường, tắt đèn pin, trước mắt nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Cửa bị đẩy ra.

Trương Khâu nín thở, không dám thở mạnh, người đến bước chân lộn xộn.

"Đèn pin mất rồi, em còn không?"
"Trong túi có đồ dự bị, để em tìm xem."
Giọng nói này sao lại quen tai như vậy?

Tách, ánh đèn chiếu một vòng, Trương Khâu nhìn thấy người tới vui mừng khôn xiết " Anh Mao ca!"
Hai người ở cửa sững sờ, vẫn là Trương Vu Thủy phản ứng nhanh, chiếu đèn pin về hướng phát ra tiếng động, thấy Trương Khâu ở trong góc, hai người nhanh chân bước tới.

" Trương Khâu sao em lại ở đây? Không có bị thương chứ?" Mao ca cũng chính là Trương Tác Cửu đỡ Trương Khâu đứng lên.

Vào lúc này nhìn thấy hai anh em bọn họ, Trương Khâu chưa bao giờ cảm kích như vậy.

"Không sao cả, chỉ cảm thấy đau bụng." Trương Khâu sợ hai người nhìn bức tượng gốm, vội vàng nhắc nhở: " Những bức tượng gốm này có vấn đề, nhìn lâu sẽ sinh ra ảo giác."
Trương Vu Thủy gật đầu, " Trên những bức tượng gốm này có tẩm thuốc gì đó có thể khiến người ta sinh ra ảo giác." Hắn liếc nhìn bụng Trương Khâu, sắc mặt lập tức nghiêm nghị rất nhiều, "Đi ra ngoài trước rồi nói."
Trương Khâu không thấy ánh mắt Trương Vu Thủy nhìn bụng mình, vẫn còn đang ngẩn ngơ vui mừng khôn xiết, nhìn thấy người thân cuối cùng không cần một mình y chống chọi với nỗi sợ hãi nữa.

Ra khỏi gian mộ thất, Trương Vu Thủy đỡ Trương Khâu, Trương Tác Cửu đi phía trước, trong tay cầm kiếm đồng xu, loại kiếm này Trương Khâu đã từng thấy trên ti vi, sau đó y có tìm kiếm qua, loại kiếm này dùng các đồng tiền thời Thuận Trị, Khang Hi, Ung Chính, Càn long, Gia Khánh, xâu lại với nhau mà tạo thành, gọi là Ngũ đế tiền kiếm, dùng để trừ tà rất hữu dụng và đối phó với cương thi.

Hai bên nói chuyện với nhau, Trương Khâu biết chuyện ba y bị đám người lão tam đánh một gậy bây giờ còn đang hôn mê trong bệnh viện, tức giận muốn nổi đóa, hận không thể đánh đám người lão tam một trận.

"...!Em cũng đừng quá lo lắng, ba anh ở đây, chú sẽ không sao đâu." Trương Tác Cửu không quay đầu lại an ủi mấy câu.

Hai người là đi xuống từ đạo động đám người Kim lão đại mua bản đồ để lại, Trương Tác Cửu kiếm pháp bùa chú lợi hại, Trương Vu Thủy thăm dò vị trí phong thuỷ là hàng đầu, một đường hữu kinh vô hiểm đến được đây.

*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm
Ba người đi được nửa giờ, trong lúc đó đều là Trương Vu Thủy chỉ đường, dọc theo đường đi gặp hai thính phòng, một gian là kho lương thực, một gian là bức tượng thái giám bằng gốm.

Cuối con đường là một cánh cửa đá, điêu khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, hai bên trái phải là hai con quái thú đang ngồi xổm, quái thú cao ngang cánh cửa, mặt người thân hổ cánh đại bàng, trợn mắt nhìn chằm chằm ba người bọn họ, Trương Khâu thấy Trương Tác Cửu chuẩn bị đi tới, nghĩ đến cánh tay của lão tam vội vàng nói: " Anh đừng vội, đầu tiên xem thử trên cửa có bôi chất dẫn gì dễ cháy hay không trước đã."

Trương Tác Cửu khó hiểu, quay đầu nhìn Trương Vu Thủy, Trương Vu Thủy từ trong túi lấy ra một đồng tiền quăng tới, chỉ nghe keng một tiếng, đồng tiền đã kẹt ở trên cửa đá.

Trương Khâu nhìn mà sửng sốt, không nghĩ tới người có khí chất xuất trần như Trương Vu Thủy lại lợi hại như vậy.

" Không sao."
Trương Tác Cửu đẩy cửa ra, Trương Vu Thủy đứng ở cửa nhìn quanh vòng hơi thất vọng lắc đầu, "Không phải gian mộ chính "
Không phải gian mộ chính nghĩa là không có pháp khí chôn cùng.

Trương Khâu thấy gian mộ này lớn hơn hai thính phòng vừa nãy đi ngang qua rất nhiều, quan tài ngọc thạch màu vàng được đặt ở chính giữa, loại quan tài ngọc thạch cũng có thể nằm trong qui cách ruột vàng, xung quanh chất đầy vàng bạc ngọc bích, nhìn thật giống gian mộ chính, nếu chỗ này cũng không phải, thì thật sự không tưởng tượng ra gian mộ chính của chủ nhân ngôi mộ sẽ trông như thế nào.

" Ngôi mộ này trên dưới hai tầng, lớp lớp cơ quan mê cung, còn bố trí giang mộ giả, phàm nếu nắp quan tài mở ra, thứ bên trong ai cũng đừng hòng mang đi." Trương Tác Cửu đóng cửa đá lại.

" Anh Mao ca, bên trong có bánh tông?"
Trương Tác Cửu gật đầu, "Bây giờ vẫn chưa, là huyết bánh tông hút dương khí người sống, rất lợi hại."
Trương Khâu đột nhiên hiểu ra, kẻ trộm mộ tham lam như Kim lão đại, xuống mộ tìm gian mộ chính nhất định sẽ mở quan tài, vật bồi táng của người xưa nhân càng mang theo bên người lâu càng đáng giá, chỉ cần quan tài vừa mở ra huyết bánh tông bên trong sẽ nhảy ra, thế là end game.

Chủ nhân ngôi mộ này chống kẻ xâm nhập thực sự rất lợi hại.

Bọn họ hiện tại đang ở tầng dưới,không biết gian mộ chính thật sự có phải ở phía trên không, Trương Khâu còn chưa kịp nói gì, phiến đá trên đầu đột nhiên rơi xuống, Trương Tác Cửu đẩy Trương Khâu ra,có một thân ảnh từ phía trên nhảy xuống, Trương Khâu vừa đứng vững, đã Trương Tác Cửu chuẩn bị động thủ với người vừa nhảy xuống.

" Đợi đã, Anh Mao ca đây là người mình." Trương Khâu thấy người tới cao hứng nói: "Ly Thù."
Ly Thù thấy Trương Khâu bình yên vô sự, sát khí trên người tản ra.

Trương Khâu giới thiệu ba người bọn họ với nhau, lại hỏi Ly Thù, " Bọn người Kim lão đại đâu?".

Bạn có biết trang truyện -- TrùmT ruyện. --
" Đã tách ra." Ly Thù liếc nhìn anh em nhà họ Trương, kéo Trương Khâu đến bên cạnh mình, "Tôi biết gian mộ chính ở chỗ nào."
Trương Tác Cửu nghe vậy trên mặt mang theo vui mừng, Trương Vu Thủy chỉ nhìn Ly Thù không hề nói gì, rồi gật đầu.


Bọn họ từ nóc hầm bị rớt mới vừa rồi lên tầng thứ nhất, ngã tư đường xuất hiện ngay trước mắt.

Ly Thù kéo tay Trương Khâu, nói: "Không cần phải đi."
Trương Khâu đỏ mặt không giải thích được, nhanh chóng cúi đầu ừm một tiếng.

Trương Vu Thủy nhìn con đường Ly Thù đi, nói: "Mê cung."
Ly Thù không quay đầu lại, dắt Trương Khâu, dưới chân bước vô cùng cẩn thận, Trương Vu Thủy biết đây là đang tránh né một số cơ quan, hắn và đại ca sau khi xuống mộ đã gặp nhiều mê cung có ngã tư đường, địa hình hết sức phức tạp, con đường Ly Thù đi có phần giống với con đường hắn đi vừa nãy, nhưng cũng không hẳn là vậy.

Đi khoảng một tiếng, đi đến nơi Trương Khâu đã cảm thấy mơ hồ, y không nhớ rõ đường đi xung quanh, nắm chặt tay Ly Thù theo sát phía sau.

"Đến."
Lúc này Trương Khâu mới phát hiện bốn người bọn họ đang đứng quanh một khối gạch hình tròn, khối gạch hình tròn này giống như điểm chính giữa của ngôi mộ, có thể nhìn bốn phía nhưng căn bản không có mộ thất, tất cả đều là thông đạo, cổng thông đạo ở bốn phương tám hướng.

" Phía dưới?" Trương Vu Thủy cũng nghĩ đến.

Ly Thù gật đầu, lạnh lùng nói "Phía dưới là đao nhọn."
"Không thể đi xuống phía dưới bằng đường khác sao?" Trương Khâu hỏi xong thấy thần sắc của Ly Thù liền biết không thể, "Vậy làm sao bây giờ?"
"Dây thừng." Ly Thù nhìn về phía cái túi đeo trên lưng Trương Tác Cửu.

Trương Tác Cửu lấy dây thừng từ trong túi đưa cho Ly Thù, Trương Khâu thấy Ly Thù cầm dây thừng nhanh chóng nhảy xuống phiến hình tròn ở giữa, phiến hình tròn là vật chuyển động, xoay ngược một cái đã không thấy tăm hơi Ly Thù đâu nữa, Trương Khâu sợ hết hồn, hét lên: "Ly Thù, Ly Thù ngươi còn ở đó hay không?"
Âm thanh từ bốn phương tám hướng vọng lại, không có tiếng Ly Thù trả lời.

Trương Tác Cửu sợ Trương Khâu làm chuyện điên rồ ngã xuống, một tay ngăn, Trương Khâu không thể làm gì khác hơn là dùng tay đè xuống phiến hình tròn, từ khe hở chỉ có thể thấy một mảng tối thui phía bên dưới, không có thứ gì, tâm trí ngay lập tức nguội lạnh, Ly Thù cứ như vậy không còn? Sao có thể!
Đột nhiên có một đôi mắt đỏ ngầu phía dưới nhìn y.

Đôi mắt này ——.