Một Giấc Tỉnh Dậy Hỉ Đương Cha

Chương 30



Hứa Dặc tắm rửa xong nằm trên giường, lỗ tai nhét tai nghe, âm thanh giọng nữ giọng Mỹ tiêu chuẩn bên trong đang tiến hành đối thoại tình huống.

Anh có thói quen thực hành nghe mỗi đêm, nhưng tối nay anh lại không thể nghe được bất cứ câu gì.

Hứa Dặc sờ sờ sườn mặt vừa mới bị hôn, lâm vào trầm tư: Đoạn Ngôn rốt cuộc là có ý gì đây? Chẳng lẽ, lại là đang cùng mình đùa giỡn sao?

Thế nhưng, nam sinh cùng nam sinh nói đùa, đã có thể thân mật đến mức này rồi sao?

*Tinh* Điện thoại thông báo có một tin nhắn được gửi đến, là Đoạn Ngôn gửi tới.

Đoạn Ngôn: Đi ngủ sớm một chút đi, cậu không cần lúc nào cũng thức khuya như thế, sẽ không phát triển không cao đâu.

Hứa Dặc hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Tôi quan tâm đến cậu đánh rắm đấy à!"

Ngón tay lạch cạch một đoạn dài, lại xóa từng cái một, cuối cùng chỉ để lại một câu: Tôi sắp 1m8 rồi!

Đoạn Ngôn trả lời rất nhanh: Ồ, tôi gần 185 rồi.

Hắn thật sự rất đáng ghét, cứ kiểu như này thì bị ăn đánh cũng không phải là không có lý do!

Đoạn Ngôn: Nghe lời, đi ngủ sớm đi, ngày mai hẹn gặp lại.

Câu "nghe lời" này mang theo ôn nhu dụ dỗ, làm cho trái tim Hứa Dặc dâng lên một cỗ ấm áp khác thường.

"Cậu phiền chết." Hứa Dặc thấp giọng nỉ non, nhưng vẫn ngoan ngoãn tháo tai nghe xuống, đưa tay tắt đèn rồi lui vào trong chăn.

Anh chỉ là thật sự mệt mỏi chứ không phải bởi vì nghe Đoạn Ngôn nói mới ngủ đâu.

____

"Abandon, vứt bỏ, từ bỏ, chính là a, b..." Đoạn Ngôn ngồi trên mặt đất chống cằm đọc từ.

Trên giường phồng lên một ngọn đồi nhỏ, chính là tiểu lão sư của hắn đang nằm trên giường.

Ngọn núi nhỏ thỉnh thoảng động một chút, chứng minh mình tỉnh táo.

Hứa Dặc cho hắn hai mươi từ, hắn toàn bộ đã học xong, lúc này mới đứng dậy kéo chăn Hứa Dặc đang trùm trên đầu, hỏi: "Thế nào?"

Vẻ mặt của Hứa Dặc như kiểu nhân sinh không còn gì luyến tiếc, hướng hắn giơ ngón tay cái lên nói: "Cậu giỏi lắm! Tôi thương lượng một chuyện, sau này cậu có thể không đến trước giường tôi học thuộc lòng không?"

Đoạn Ngôn: "Có thể, nếu cậu có thể thức dậy trước khi tôi đến nhà cậu."

"Bây giờ tôi thấy cậu còn ồn hơn là đồng hồ báo thức nữa."

Omega mới tỉnh lại không bao lâu, ánh mắt mê ly, hai gò má còn phiếm ửng hồng, nói chuyện cũng mềm nhũn, không có khí lực gì, giống như con mèo con làm nũng.

Đoạn Ngôn nhớ rõ lúc Hứa Dặc mang thai nằm trên giường cũng là như vậy, mỗi lần hắn đều phải ôm mới có thể rời giường.

Đoạn Ngôn vươn cánh tay về phía người trên giường, tựa tiếu phi tiếu nói: "Có muốn tôi ôm cậu đi rửa mặt không?"

Hứa Dặc chỉ xem hắn lại không đứng đắn, vỗ tay hắn một cái hỏi: "Tôi không có chân à?"

Chậc, ngạo kiều mà.

Khi hai người đến trường, họ vẫn còn một thời gian ngắn mới vào học.

Đoạn Ngôn đang khoe bài tập tối qua cho Tả tiểu béo, bạn học bên cửa sổ đột nhiên gọi tên hắn một tiếng: "Đoạn Ngôn, có người tìm."

Hả? Ai tìm hắn?

Hắn và Tả tiểu béo cùng nhau nhìn về phía cửa sổ, mẹ kiếp! Là Omega của lớp C!

Tả tiểu béo nháy mắt nói: "Nợ phong lưu tìm đến cửa rồi kìa~"

"Tôi không có!" Đoạn Ngôn trăm miệng không thể biện minh.

Hôm qua hắn rõ ràng cự tuyệt người ta rồi.

Trước mắt không có biện pháp, hắn không đi ra ngoài, người ta cũng không đi, mấy nam sinh trong lớp tập luyện cùng nhau lại bắt đầu ồn ào thành công khiến Hứa Dặc chú ý.

Mẹ kiếp, con đường tình cảm của hắn và tiểu thiên nga gập ghềnh như vậy, không phải không có lý do mà!

Đoạn Ngôn vội vàng đi ra ngoài, Omega cười hi ha nhìn hắn.

"Cậu có chuyện gì không?" Đoạn Ngôn lễ phép hỏi.

"Hôm qua cậu đã đưa tôi nhiều tiền hơn. Trả lại cho cậu này." Lục Tinh đưa cho hắn số tiền lẻ được xếp chồng lên nhau.

"Hả?"

"Cậu yên tâm đi, tiền mua nước cho cậu tôi đã lấy rồi, đây là tiền thừa." Tay Lục Tinh lại đưa về phía trước.

Đoạn Ngôn đành phải tiếp nhận nói: "Cậu không cần phiền phức như vậy..."

"Kỳ thật tôi chính là muốn đến gặp cậu." Lúc Lục Tinh nói lời này mặt đã đỏ lên.

Đoạn Ngôn chột dạ liếc mắt nhìn trong phòng học một cái, mọe nó! Hứa Dặc đã nhìn thấy rồi! Có phải hắn lại xong đời rồi không?

"Ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng với cậu, tôi..."

"Nếu như, nếu người cậu thích vẫn không đáp ứng cậu, cậu liền cân nhắc tôi đi, tôi, tin tức tố của tôi là hương hoa bách hợp, hy vọng cậu sẽ thích." Lục Tinh nói xong, cũng không cho Đoạn Ngôn cơ hội phản bác, xoay người bỏ chạy.

Đợi đến khi Đoạn Ngôn trở về phòng học, thấy Hứa Dặc và bạn ngồi cùng bàn giống như đang thảo luận đề tài, Đoạn Ngôn mang một bụng muốn giải thích, chỉ có thể nhịn lại trước.

Cái nghẹn này, liền nghẹn đến giữa giờ ăn cơm trưa.

Đoạn Ngôn cùng Hứa Dặc ở căng tin mua cơm, đang suy nghĩ mở miệng như thế nào mới không đường đột, sẽ không để Hứa Dặc hiểu lầm mình đang khoe khoang có người theo đuổi.

"Hey~ Đoạn Ngôn, có muốn ăn cơm với bọn tôi không?" Thật trùng hợp, lại gặp Lục Tinh và bạn của hắn trong căng tin.

Lục Tinh đẩy bạn mình một cái, sau đó câu nệ chào hỏi Đoạn Ngôn: "Trùng hợp như vậy sao?"

Trùng cái gì hợp chứ? Không phải tất cả mọi người đều ăn trong căng tin này  sao?

Đoạn Ngôn lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, đáp lại nói: "Ừ"

Hứa Dặc bưng khay thức ăn tìm chỗ ngồi vừa mới ngồi xuống, Đoạn Ngôn cũng đi theo.

"Không ăn cơm với người bạn mới của cậu à?" Hứa Dặc hỏi.

"Không phải bạn mới. Cậu ta đến để trả lại tiền cho tôi." Đoạn Ngôn rốt cục cũng có cơ hội giải thích.

"Tiền gì?"

Đoạn Ngôn gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, nhưng vẫn đem chuyện ngày hôm qua uống nước của người ta nói ra.

Hứa Dặc: "Nghe nói cậu ta đang đuổi theo cậu?"

Đoạn Ngôn: "Tôi không đồng ý..."

Lục Tinh cùng bạn bè mua cơm xong cũng ngồi tới, ngay tại bàn kế bên cạnh Đoạn Ngôn, mấy người cách nhau rất gần.

Đoạn Ngôn như ngồi đống than.

"Tôi không ăn khoai tây chiên." Hứa Dặc đột nhiên nói.

"Hai ngày trước cậu còn nói khoai tây sợi ngon mà, được rồi, không ăn thì đưa cho tôi đi." Đoạn Ngôn tự nhiên gắp thức ăn trong khay cơm của Hứa Dặc, lại gắp món sườn cá nhỏ trong bát mình cho Hứa Dặc: "Cái này cậu vẫn thích ăn đi?"

"Ừm."

"Buổi trưa cậu đến thư viện hay đến lớp ngủ một lát?"

Hứa Dặc ăn một miếng sườn cá, suy nghĩ một chút nói: "Đi xem cậu luyện tập thi đấu."

"Thật sao?" Đoạn Ngôn thụ sủng nhược kinh.

"Ừm, vừa lúc có thể thả lỏng một chút." Hứa Dặc lạnh nhạt nói.

Đoạn Ngôn nhớ tới ngày hôm qua Hứa Dặc bóp đỏ mu bàn tay liền cực kỳ đồng ý với quan điểm thả lỏng một chút này của anh.

"Được."

____

Hứa Dặc thay Đoạn Ngôn ôm quần áo ngồi trên khán đài, Alpha trên sân vận chuyển bóng né tránh đối thủ, ném một quả ăn điểm cực soái.

Nhìn đã quen bộ dáng bất cần đời của hắn, giờ lại không biết hắn nghiêm túc lại có mị lực như vậy, khó trách có thể hấp dẫn nhiều người chú ý như thế.

Alpha giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía khán đài lộ ra một nụ cười sáng hơn cả các vì sao.

Hứa Dặc giơ ngón tay cái lên cho Đoạn Ngôn một cái "like", mặt mày người nọ cười càng thêm cong.

Huấn luyện viên thổi sáo, Đoạn Ngôn lại lao vào vòng đấu tiếp theo.

Hứa Dặc tuy rằng không hiểu bóng rổ lắm, nhưng anh nhìn ra được Đoạn Ngôn chính là rất lợi hại.

Người khác ném bóng vào rổ tỷ lệ trúng mục tiêu cũng không cao bằng hắn, hắn ở phương diện này thật sự rất có thiên phú.

"Chào cậu." Có người ngồi xuống bên cạnh anh, còn lễ phép chào hỏi.

Hứa Dặc quay đầu, nhìn thấy một gương mặt còn mang theo nét đáng yêu của trẻ con, người này mắt to, giống như một con búp bê vậy.

"Chào cậu." Hứa Dặc gật đầu đáp lại.

"Có thể mạo muội hỏi một câu, cậu là Omega sao?" Nam hài cẩn thận dò hỏi.

"Ừ"

"Vậy cậu cùng bạn học Đoạn Ngôn..."

Ánh mắt Hứa Dặc tìm được bóng dáng của Alpha trên sân bóng, hắn đang chờ đồng đội chuyền bóng cho mình, biểu tình thoạt nhìn có chút nghiêm túc. Hứa Dặc rất ít khi nhìn thấy một mặt như vậy của hắn, thật sự rất vui mắt.

"Là thanh mai trúc mã." Hứa Dặc gằn từng chữ trả lời.

Anh gần như tàn nhẫn nhìn vẻ mặt của Omega đối diện trở nên khó coi.

Cuộc thi tập luyện của Đoạn Ngôn rốt cục kết thúc, hắn chạy về phía Hứa Dặc.

Lục Tinh ngồi phía ngoài cầm chai nước trong tay thời khắc chuẩn bị đưa cho hắn, Đoạn Ngôn lại lướt qua hắn, ngồi xuống bên cạnh Hứa Dặc, cầm lấy nửa chai nước trong tay anh uống một cách thoải mái.

Hứa Dặc: "Cái này tôi uống qua rồi."

Đoạn Ngôn uống lau khóe miệng xong nói: "Cậu uống qua còn có độc? Cái này tôi mua cho cậu đấy, ra ngoài tôi lại mua cho cậu tiếp."

Nói xong hắn đứng lên chờ Hứa Dặc, hai người cùng nhau đi ra ngoài, Đoạn Ngôn cười hì hì hỏi: "Tôi vừa rồi có đẹp trai không?"

"Cũng được."

Đoạn Ngôn đem chai nước rỗng ném chính xác vào thùng rác, lại nói: "Cái gì gọi là cũng được chứ? Cậu khen tôi lấy một câu đi."

"Đẹp trai."

Đoạn Ngôn rất hài lòng với câu trả lời của anh, lại khoác vai anh nói: "Ngày thi đấu tôi còn có thể đẹp trai hơn, cậu có tin không?"

Hứa Dặc:...

Quả thực là khen không được nữa.

____

Buổi chiều sau hai tiết là tự học, bình thường tiết tự học này Hứa Dặc đều dùng để làm bài tập về nhà, Đoạn Ngôn cũng không làm phiền anh.

Tả tiểu béo đổi chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, hắn xoay người hỏi Đoạn Ngôn cùng Lâm Dương: "Đánh bài không?"

Lâm Dương lập tức tán thành, nói: "Tới đây tới đây."

Đoạn Ngôn vội vàng che túi quần mình lại, hỏi: "Có thể đánh quy mô nhỏ một chút không? Số tiền này của tôi là để mua đồ ăn vặt cho Hứa Dặc."

Hai người còn lại đồng thời trợn trắng mắt nói: "Cậu không tú một chút, có phải là nhàn đến nỗi dở không?"

Trong Đoạn- tự coi mình là người có gia đình- Ngôn yêu cầu quyết định ai thua nhiều liền mời uống trà sữa là được, một ly cũng chỉ khoảng mười mấy đồng.

Ba người vừa đánh vừa nói chuyện phiếm, Tả tiểu béo đột nhiên đem đề tài kéo đến trên người Giang Điềm Điềm.

Hắn nói tên phú nhị đại theo đuổi Giang Điềm Điềm kia, cùng một bạn khác của hắn học cùng trường học, thanh danh không phải quá tốt.

"Bạn của tôi nói, con gái nào bị hắn nhìn trúng, tám chín phần mười đều không thoát khỏi ma chưởng, người nọ có nhiều cách." Tả tiểu béo bĩu môi nói.

Đoạn Ngôn: "Cậu có biết tên của phú nhị đại kia là gì không?"

Người theo đuổi Giang Điềm Điềm rất nhiều, Đoạn Ngôn không xác định phú nhị đại này có phải là tên cặn bã bảy năm sau hay không.

Tả tiểu béo cố gắng suy nghĩ một chút, nói: "Hình như họ Tư... Tư gì ấy..."

"Tư Văn?"

Tả tiểu béo: "Đúng đúng đúng, cậu biết à?"

Mẹ kiếp, hắn đâu chỉ biết hắn?

"Không được, Giang Điềm Điềm không thể ở cùng một chỗ với hắn." Đoạn Ngôn kiên định nói.

Tả tiểu béo cùng Lâm Dương cổ quái nhìn hắn nói: "Rốt cuộc cậu thích ai? Lúc Giang Điềm Điềm, lúc thì Hứa Dặc, cậu không phải là muốn một chân đạp hai thuyền chứ?"

Đoạn Ngôn cầm bài lên gõ đầu hai người một cái nói: "Mẹ nó tôi dám à? Chiếc thuyền kia của Hứa Dặc tôi còn chưa trèo lên được đâu?"

"Vậy tại sao cậu lại quan tâm Giang Điềm Điềm như vậy?" Lâm Dương hỏi.

Đoạn Ngôn cũng không thể nói bảy năm sau Giang Điềm Điềm sẽ bị tên cặn bã kia hại đến thiếu chút nữa tự tử đi.

"À, vừa rồi tiểu béo không phải đã nói rồi sao? Tư Văn kia không phải là người tốt, đều là bạn học cùng lớp, chúng ta không thể nhìn cậu ấy nhảy vào hố lửa, đúng không?" Đoạn Ngôn chính khí lẫm liệt nói.

Lâm Dương: "Chủ nhiệm ủy ban cư trú dưới lầu nhà chúng tôi cũng không có xen vào việc của người khác như cậu."