Một Giấc Tỉnh Dậy Hỉ Đương Cha

Chương 57



Ngày Tả tiểu béo bay sang Mỹ hắn không nói với bất luận người nào, đáp xuống đất mới gửi tin nhắn nói đã đến nơi bình an.

Hắn nói rằng không muốn mọi người khóc um lên như mưa ở sân bay, như vậy thì không được hay cho lắm.

Lâm Dương không lâu sau đó cũng đi thành phố H, trước khi xuất phát lại cùng Đoạn Ngôn uống một trận nữa, lập một nhóm gọi là: Hữu nghị thiên trường địa cửu.

Tên thực sự là quá quê mùa... Nhưng ba người bọn họ lại rất thích.

Hứa Dặc và Đoạn Ngôn cũng kết thúc kỳ nghỉ thu dọn hành lý đi tới thành phố A.

Thành phố A so với loại thành thị nhỏ như Mạc Thành này quả thật phồn hoa không ít.

Đoạn Ngôn bám lấy cửa sổ xe nhìn tòa nhà cao chót vót, bốn phía đông đúc, xe cộ ùn ùn kéo đến.

Một nhân viên công vụ cổ trắng với lớp trang điểm tinh tế bước trên đôi giày cao gót đi ngang qua cửa sổ ô tô của họ, logo của thương hiệu cao cấp cách đó không xa treo ở chỗ cao nhất trung tâm thương mại, trên màn hình lớn đang phát video quảng cáo lưu lượng truy cập nổi tiếng.

Đoạn Ngôn biết, thành phố A từ nay về sau chính là ngôi nhà thứ hai của hắn và Hứa Dặc.

"Bảo." Đoạn Ngôn kéo ống tay áo của Hứa Dặc.

"Ừ?" Hứa Dặc đến gần hắn.

"Cậu có thấy tòa nhà cao nhất đó không?" Đoạn Ngôn chỉ chỉ.

"Nhìn thấy, làm sao vậy?" Hứa Dặc khó hiểu hỏi.

Đoạn Ngôn ưỡn ngực, nghiêm trang nói: "Sau này tôi mua nó, ở đó thành lập một công ty giải trí, tặng cậu có được không?"

Người lớn của hai nhà cũng đều ở trong xe, đều khẽ cười rộ lên.

Lưu Nhã vỗ lưng Đoạn Ngôn một cái nói: "Mày không khoe khoang sẽ chết sao con?"

Chu Tĩnh: "Rất tốt, Ngôn Ngôn rất có tiến bộ." Hứa Dặc mím môi cười cười, không lên tiếng.

Nhà mà Lưu Nhã mua vẫn đang trong quá trình cải tạo, hai nhà cùng đi xem một chút, so với tưởng tượng còn thỏa mãn hơn.

Phòng mới còn chưa trang trí xong, Đoạn Ngôn thuê một căn phòng một phòng ngủ một phòng khách gần trường học.

Đừng hỏi tại sao thuê căn phòng cho một người nhỏ như vậy, đáp chính là sợ lão bà hắn chia phòng ngủ với hắn á, hơn nữa hắn cũng không hoan nghênh những người khác đến quấy rầy thế giới của hai người của họ.

Sau khi mọi thứ đã được hoàn thành, hai thiếu niên đã đi đến trường tương ứng của họ để chuẩn bị cho việc đào tạo quân sự.

Trong thời gian huấn luyện quân sự đều phải ở trường, buổi chiều có thể ra khỏi cổng trường ăn cơm bên ngoài.

Lần đầu tiên Đoạn Ngôn nhìn thấy bạn cùng phòng mới còn rất vui vẻ. Tất cả mọi người đều là sinh viên thể thao, cũng là Alpha, nói chuyện rất nhiều về chủ đề.

Vào ngày huấn luyện quân sự đầu tiên Đoạn Ngôn đã nhận được vài thư tình và trà sữa từ Omega.

Là một nam nhân tốt, Tiểu Đoạn đều lịch sự từ chối.

Buổi tối khi trở về ký túc xá, bạn cùng phòng còn đùa giỡn hắn, nói hôm nay Omega thuộc khoa IT đẹp như thế, pheromone cũng rất ngọt ngào, chẳng lẽ không động tâm?

Đoạn Ngôn đang nhắn tin cho Hứa Dặc, ngẩng đầu trả lời: "Vợ tôi đẹp hơn."

Huấn luyện quân sự của tân sinh viên Đại học Y mới bắt đầu đã có người trên diễn đàn tung ảnh chụp của Đoạn Ngôn xin thông tin liên lạc.

Nam sinh trong ảnh tuy rằng đổ mồ hôi nhưng thoạt nhìn dưới ánh mặt trời lại tuấn lãng, nhất là đôi mắt biết cười kia, làm cho người ta liếc mắt một cái liền rơi vào trong đó.

Bài đăng ngay lập tức được trả lời.

[Đoạn Ngựa Hoang á? Đừng nghĩ tới nữa, có chủ rồi.]

[Người học ở nhất trung, còn có người nào không biết cậu ta không?]

[Nếu như cậu có thể ưu tú hơn Hứa Thiên Tiên.]

[Đề nghị các cậu đi diễn đàn Mạc Thành Nhất Trung xem một chút, Đoạn Ngựa Hoang còn viết đồng nhân văn của hắn và lão bà kia kìa, lão tử đọc lần nào là cười lần đó...] Buổi chiều ngày thứ tư của buổi huấn luyện quân sự, lớp học vốn đang nghỉ ngơi tại chỗ đột nhiên xao động.

Đoạn Ngôn ngồi trên mặt đất đang dùng mũ quạt quạt, mấy nam sinh bên cạnh vừa rồi tinh thần uể oải, lúc này tựa như được tiêm máu gà mà phấn chấn hẳn lên.

"Mẹ nó, cực phẩm mà, lão tử cho rằng Đỗ Chân khoa IT đã đẹp rồi, không nghĩ tới người này còn đẹp hơn."

"Hình như không phải trường chúng ta, quân phục cũng không giống."

"Giống như là Đại học A."

Nghe được chữ Đại học A, Đoạn Ngôn rốt cục theo ánh mắt của bọn họ nhìn qua.

Dưới tàng cây ngô đồng xanh um tùm có một thiếu niên đứng như là từ trong áp phích đi ra.

Anh tựa hồ đang tìm người, hai tay tự nhiên đút vào trong túi quần, ánh mắt tinh tế tìm kiếm trong đám người. Đoạn Ngôn lập tức đứng lên, báo cáo với huấn luyện viên, nói lập tức sẽ trở về.

Trước mắt bao người, Đoạn Ngôn xông tới ôm lấy người kia.

"Cậu tới lúc nào vậy?" Đoạn Ngôn hỏi.

"Mới tới, hôm nay chúng tôi kết thúc sớm."

"Tôi cũng sắp kết thúc rồi, lát nữa dẫn cậu đi ra ngoài ăn đồ ngon."

"Được."

Lúc trước rất nhiều người nghị luận không biết là Omega nào tu phúc tám đời mới có thể làm cho loại cực phẩm A này chuyên nhất như vậy, hiện tại xem ra không phải bên nào trèo cao bên nào, mà là người ưu tú hấp dẫn lẫn nhau, đây là một đoạn tình yêu thế lực ngang nhau.

Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự bảy ngày, Đoạn Ngôn dọn ra khỏi ký túc xá, căn nhà thuê tuy nhỏ nhưng gọn gàng ấm áp.

Đoạn Ngôn dùng tiền túi mua một cái máy quay để ghi lại cuộc sống.

Ngày đầu tiên dọn vào, Hứa Dặc nhìn hắn từ lúc vào cửa bắt đầu quay video, còn có lời thoại: "Đây là ngày đầu tiên tôi sống chung với bảo bối."

"Đây là hoa bảo bối mua, nó rất có tình điệu đúng không, đây là tiểu kim ngư, một con gọi là Tiểu Dặc, một con gọi là Tiểu Ngôn, chắc là chúng nó sẽ sinh ra tiểu kim ngư đi?" Đoạn Ngôn lẩm bẩm.

"Sinh cái rắm, cậu có kiến thức phổ thông không đấy." Hứa Dặc đang treo quần áo cười mắng.

"Không có việc gì, chúng nó không sinh được, hai chúng ta có thể sinh." Đoạn Ngôn cười hì hì nói.

Vừa dứt lời, quần áo liền bay tới đập lên đầu hắn, Đoạn Ngôn kéo xuống cười nói: "Tính tình nóng nảy ghê, có điều là tôi thích."

Hắn giơ máy DV tiếp tục đi, giống như muốn quay lại toàn bộ góc nhà nhỏ này.

Cuối cùng quay phòng ngủ, Đoạn Ngôn nói: "Đây là giường, bốn bộ đồ trên là Dặc Bảo chọn, Dặc Bảo là ai? Chính là vợ tôi."

Máy DV nhắm ngay mặt Hứa Dặc, người nọ dùng cánh tay muốn ngăn cản, Đoạn Ngôn không để cho anh thực hiện được.

"Vợ tôi là Omega đẹp nhất, là trạng nguyên đại học, quan trọng nhất là tôi cực rất cậu ấy."

Đoạn Ngôn nói xong, tiến đến trước ống kính hôn một cái vào mặt Hứa Dặc: "Chào hỏi đi, về sau còn phải cho Bách Tuế xem nữa."

Hứa Dặc đã biết Bách Tuế là tên mà Đoạn Ngôn đặt cho đứa bé sau này, anh nói: "Ai muốn sinh con với cậu chứ."

Đoạn Ngôn giống như nắm lấy nhược điểm nói: "Alo, con trai con nghe xem, ba con vừa mới nói không cần con, con xem ba con nhẫn tâm chưa kìa."

"Cậu câm miệng lại cho tôi!" Hứa Dặc nhào tới che miệng hắn.

Video kết thúc ở đây.

Đoạn Ngôn nghĩ, hắn và Hứa Dặc còn có rất nhiều thời khắc như vậy.

Học kỳ mới bắt đầu, Đoạn Ngôn và Hứa Dặc tuy rằng ở cùng một chỗ nhưng lịch học của hai người lại bất đồng, thời gian ở chung cũng tương đối ít.

Hầu hết thời gian khi Hứa Dặc về nhà, sẽ phát hiện trên bàn cơm đã nấu xong bữa ăn, có khi còn đặt một ly trà sữa mình yêu thích nữa.

Khi Đoạn Ngôn về nhà sẽ thấy quần áo bẩn của mình đã giặt sạch sẽ treo trên ban công, trong tủ lạnh đều lấp đầy đồ uống thể thao mà hắn thích, còn có đồ ăn thựuc.

Đại khái là bởi vì nguyên nhân sống chung nên Hứa Dặc bắt đầu học nấu cơm.

Ừm... Mặc dù... Thành quả bình thường, nhưng lão bà làm gì hắn đều thích!

Hôm nay bởi vì hoạt động xã hội nên Đoạn Ngôn từ trường đi ra đã muộn.

Hắn tham gia câu lạc bộ cầu lông, còn rất thú vị, quen biết không ít bạn mới trong câu lạc bộ, Hạ Chỉ chính là một trong số đó.

Đừng nhìn cô nàng có khuôn mặt búp bê đẽ thương thế thôi nhưng trên thực tế cô nàng là mãnh A cường tráng đấy.

Cấp độ pheromone ngang nhau với Đoạn Ngôn.

Hai người đi đến cổng trường, Hạ Chỉ khoác tay lên vai Đoạn Ngôn nói: "Người anh em, mời tôi một cốc trà sữa đi."

Đoạn Ngôn: "Không mời."

"Mời một cốc thôi mà, hôm nay cậu thua tôi hai bàn, Đoạn ca ca." Ánh mắt cô nàng lấp lánh ánh sao nhìn vào Đoạn Ngôn.

"Tất cả mọi người đều là đàn ông, cậu đừng như vậy, buồn nôn lắm." Đoạn Ngôn xoa xoa cánh tay.

"Người ta là con gái rồi mà." Hạ Chỉ bập hắn một cái: "Đi đi mà~"

"Lão tử đúng là vứt không nổi được cậu đấy, rồi rồi mua cho cậu còn không được sao?"

Hạ Chỉ biết Đoạn Ngôn sợ nhất là cô nàng làm như vậy, cùng Đoạn Ngôn nói chuyện, nhìn cô nàng làm nũng tựa như lấy búa đập đầu, giá trị ghê tởm có thể trong nháy mắt kéo đầy.

Đoạn Ngôn nói với chủ tiệm muốn hai cốc, đưa cho Hạ Chỉ một cốc, còn có một cốc nắp sữa dâu tây muốn mang về nhà cho lão bà, bản thân hắn không thích uống những thứ này, nhưng Hứa Dặc thích uống.

Hạ Chỉ vốn đang hút trà sữa đột nhiên dừng lại, cô dùng khuỷu tay nhân lúc Đoạn Ngôn đang chuẩn bị trả tiền nói: "Lấy ánh mắt nhiều năm của anh em mà xem, đây tuyệt đối là một Omega cực phẩm, cậu ấy đã nhìn tôi rất lâu rồi, khẳng định nhận ra tôi là Alpha, cậu nói xem bây giờ tôi đi lên xin kết bạn wechat, tỷ lệ thành công có phải là 80% hay không?"

Đoạn Ngôn theo ánh mắt của cô nàng nhìn qua.

"Chờ đó, anh em đây đi xin wechat liền lập tức trở về, Omega này quả thực chính là đúng theo gu thẩm mỹ của tôi mà." Hạ Chỉ nói xong, xắn tay áo lên.

Đoạn Ngôn ở phía sau xách cổ áo kéo cô nàng trở về nghiến răng hung hăng nói: "Đó là lão bà tôi, ngu ngốc!"

Hứa Dặc đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn hắn, biểu tình không có một tia phập phồng.

Đoạn Ngôn chạy hai bước đến trước mặt anh, đưa trà sữa cho anh nói: "Hôm nay cậu tan học muộn như vậy sao? Tôi tưởng cậu về nhà rồi."

"Ừm." Hứa Dặc nhận trà sữa hỏi: "Về nhà chưa?"

"Về chứ, hoặc chúng ta đi ăn tối rồi trở lại sau đi.  Cậu có muốn ăn lẩu không?" Đoạn Ngôn hỏi.

Hứa Dặc thích ăn lẩu nhất, lẩu thành phố A cực kỳ nổi tiếng, khẩu vị cũng nặng, phù hợp với sở thích của Hứa Dặc, lúc trước cùng Hứa Dặc ăn lẩu liền bốn ngày, kết quả hai người đều bị táo bón, lúc này mới ngừng lại.

Hôm nay hắn thấy tâm tình Hứa Dặc hình như rất thấp, liền muốn dùng lẩu dỗ dành anh.

"Không ăn." Thiếu niên cầm trà sữa quay người rời đi.

Đoạn Ngôn ôm vai anh đi về hướng nhà, đang định hỏi anh làm sao vậy, cô nàng phía sau hô lên Đoạn Ngôn một tiếng: "Mẹ nó tiền trà sữa cậu còn chưa trả à?"

Đoạn Ngôn quay đầu nhìn cô nói: "Cậu trả tiền đi."

Mẹ nó, ngấp nghé vợ ông đây còn muốn uống trà sữa free? Hắn phải dạy cho cô nàng này một bài học.

Hai người về đến nhà, Hứa Dặc trực tiếp đi vào phòng bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh chuẩn bị nấu cơm.

"Hôm nay cậu xuống bếp à? Cậu làm cái gì vậy?" Đoạn Ngôn từ phía sau ôm anh, từng chút từng chút hôn lỗ tai anh.

"Không biết, làm cái gì ăn được thì làm." Tuy rằng thanh âm bình thản, nhưng vị chua cực kỳ.

Đoạn Ngôn nâng người lên ngồi trên tủ, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào anh hỏi: "Ghen à?"

Hứa Dặc quay đầu sang một bên, bĩu miệng bĩu môi.

"Cô ấy là Alpha, vừa rồi còn muốn xin wechat của cậu đấy, tôi mới là người nên ghen đây này, sao cậu không quan tâm ở đâu mình cũng được hoan nghênh như vậy chứ?" Đoạn Ngôn cười giải thích.

Hứa Dặc vẫn nghiêm khóe miệng, không lên tiếng.

"Sao còn tức giận à?" Đoạn Ngôn nhìn vào mắt anh.

Hứa Dặc lại quay đầu sang một bên, Đoạn Ngôn lập tức đi theo anh, nhất định phải đối mặt với anh.

Qua qua lại lại, hai người liền nở nụ cười.

"Quỷ nhỏ nhen, túi giấm nhỏ." Đoạn Ngôn ôm mặt anh hôn lên.

"Có phải cậu luôn giấu tôi mua đồ ăn cho con gái không?"

Đoạn Ngôn trừng mắt: "Cậu ta cũng không phải là con gái, là huynh đệ đó!"

Hứa Dặc giơ một ngón tay lên nói: "Nhưng giới tính đầu tiên của người ta là nữ."

"Thôi đi, cở.i đồ ra cơ bắp so với tôi còn rắn chắc hơn ấy."

Hứa Dặc kinh hãi hô lên: "Cậu còn thấy người ta cởi ra rồi?"

Đoạn Ngôn đánh vào miệng mình một cái nói: "Không phải loại c.ởi đó, cậu đừng hiểu lầm, lúc chơi bóng mọi người đều mặc áo thể thao, cô ấy còn so sánh với tôi về cơ bắp kia kìa."

Hạ Chỉ thật sự là Kim Cương Barbie, lúc mới vào đội, một đám nam hài đều nóng lòng muốn thử, muốn theo đuổi cô, cho đến khi khởi động thể thao, áo khoác vừa cởi ra, toàn trường trầm mặc...

Cô nàng là cường A, cũng tâm cao khí ngạo, Alpha đẳng cấp bình thường cô cũng không chơi với họ, cho nên khi gặp Đoạn Ngôn, cô nàng mới nhiệt tình hơn một chút.

"À."

"Vậy để cậu bớt lo lắng, tôi đem ví tiền cho cậu bảo quản, về sau..."

"Được." Ai đó cười như một con cáo gian xảo.

Sau khi nộp ví tiền, Hứa Hồ Ly vui vẻ kéo hắn ra ngoài ăn lẩu.

Tiểu Đoạn luôn cảm thấy mình bị lừa rồi.

Mấy ngày sau, khi Đoạn Ngôn và Hạ Chỉ chơi bóng, hắn lại thua một ván.

Hạ Chỉ: "Mua trà sữa đê."

Đoạn Ngôn: "Mua cái rắm, lão tử hiện tại mỗi ngày chỉ có hai mươi đồng tiền tiêu vặt, dùng nhiều hơn còn phải xin thêm, hiện tại tôi lên mạng, cũng đều phải tích góp đến tận hai ngày mới đủ."

Hạ Chỉ: "Lên mạng cũng không đắt như vậy chứ."

Đoạn Ngôn thu dọn ba lô của mình nói: "Tôi không thể tích tiền xu sao?"

"Lão bà cậu hung dữ như vậy sao? Quen như vậy rồi à?"

"Ông đây thích là được."