Huyết Kiệt Boan bất ngờ bị đẩy ra, anh ngơ ngác nghe tiếng gào thét đau đớn của Hách Soãn Khuynh. Huyết Kiệt Boan nhìn tia sét màu tím đang loang rộng trên cơ thể Hách Soãn Khuynh, anh nhắm mắt ngầm nhận định trong đầu:
"Ngươi có thể đẩy ta ra làm bia đỡ đạn cho ngươi mà.. Tại sao ngươi cứ phải tỏ ra mình cao thượng, có nghĩa khí như thế."
Phượng hoàng vỗ cánh chầm chậm đến bên cạnh tia sét màu tím. Sau một cái nhắm mắt, ngọn lửa màu đỏ rực cháy trên người con chim, rồi từ từ cháy lan sang người Hách Soãn Khuynh.
"Dù sao thì ngươi còn có ích với ta. Ta không thể để ngươi chết như thế được."
Hách Soãn Khuynh toàn thân bốc cháy, ngọn lửa màu xanh lục hừng hực, tràn trề tinh khí. Những vết trầy xước trên da anh dần dần hồi phục.
"Uây! Chuyện gì vậy?"
Huyễn Thế Uyển trợn tròn mắt kinh ngạc thốt lên.
"Là nhẫn tâm hỏa, đây là sức mạnh ma thuật tự chữa lành của ma lực."
Phượng hoàng đang bay dật dờ trên không bỗng rũ cánh rơi xuống đất. Huyễn Thế Uyển tự biết mình yếu thế, ngay lập tức biến mất không để lại lời nhắn gì.
Thấy phượng hoàng rơi xuống, Hách Soãn Khuynh vội đưa tay ra đỡ nhưng không kịp.
"Này ông gì đó ơi, này.. này! Quạ đỏ.. phượng hoàng ơi. Này!"
Hách Soãn Khuynh bất lực ngồi xuống bên cạnh phượng hoàng. Bất ngờ nó tỉnh dậy bình thản vươn người vỗ cánh bay lên cao.
"Ngươi thấy trong người sao rồi?"
Hách Soãn Khuynh vội cử động tay chân rồi lắc đầu nói.
"Tôi không sao hết!"
Huyết Kiệt Boan thở đều nhẹ nhõm, ngọn lửa tắt dần trên cơ thể con chim lửa. Phượng hoàng ngó nghiêng hồi lâu rồi bay đến gần đại úy Trần Duy Kiên. Nhìn tia linh hồn mỏng manh của mjnhf, Huyết Kiệt Boan vui sướng hạnh phúc vô cùng.
"Vậy là, ta có hi vọng hồi sinh hoàn toàn rồi."
"Này, ông đi đâu vậy."
Hách Soãn Khuynh lận đận chạy theo, chưa tới nơi thì phượng hoàng đã biến thành một con quạ đen rơi bịch xuống đất. Tia sáng màu đỏ từ từ nhập vào ngực trái Trần Duy Kiên.
Hách Soãn Khuynh đứng sững lại anh ngạc nhiên tới mức không khép được miệng lại. Hai mắt anh trố tròn dây thanh quản muốn rung nhưng không thể thốt nên lời.
Sau khi đã hòa mình vào cơ thể, Huyết Kiệt Boan đứng dậy vươn vai hít thở thật sâu. Anh nhắm mắt hưởng thụ cảm giác tự do tự tại. Anh từ từ cảm nhận chút nắng ấm, ít gió nhẹ và rất rất nhiều thứ khác. Huyết Kiệt Boan bị nhốt nơi tối tăm đã lâu, nay được hưởng thụ ánh sáng khiến lòng anh vui sướng vô cùng.
Hách Soãn Khuynh giật mình hoàn hồn lại. Não anh ngay lập tức nảy số hiểu chuyện xảy ra trước mắt là gì. Hách Soãn Khuynh hít một hơi thật sâu thở đều ra rồi hùng hổ bước tới đẩy vai Huyết Kiệt Boan, anh bức xúc buông giọng bất bình.
"Ông, ông đây là đang chiếm đoạt cơ thể của anh đại úy!"
Huyết Kiệt Boan hời hợt quay đầu lại trừng mắt lạnh lùng nhìn Hách Soãn Khuynh. Anh hơi cau mày, trong đầu thận trọng suy nghĩ.
"Hắn là hắc nhân, hiện tại không thể để người ngoài biết cơ thể thật của mình được. Nếu lũ tiến sĩ học mà biết máu của mình đem pha cùng máu của hắc nhân sẽ điều chế được thuốc bất tử thì nguy to."
"Tại sao ông lại chiếm dùng cơ thể của anh đại úy!"
Hách Soãn Khuynh phẫn nộ cắt lời, chỉ thấy trong lòng anh là sự bất mãn. Hách Soãn Khuynh không chút run sợ, cứ vậy mà đấu mắt nhìn thẳng Huyết Kiệt Boan.
"Cái tên này phiền phức thật, cơ thể này là một mảnh linh hồn của ta. Ta lấy về lúc nào là quyền của ta, liên quan gì đến hắn?"
Trong lúc Huyết Kiệt Boan đang ngẫm nghĩ trong bụng thì Hách Soãn Khuynh vẫn trưng trưng đứng trừng mắt đợi chờ một câu trả lời. Bí quá, không biết nên trả lời sao, Huyết Kiệt Boan đành phải nói dối, anh quay mặt nhìn đi nơi khác.
"Hắn sắp chết rồi."
Huyết Kiệt Boan chậc lưỡi đáp lời gọn lỏn cho có. Không ngờ, lại nhận được sự phẫn nộ từ Hách Soãn Khuynh.
"Cho dù là vậy anh cũng không được chiếm dùng cơ thể của người khác."
Huyết Kiệt Boan cau mày tức giận. Anh thẳng tay bóp cổ Hách Soãn Khuynh. Đôi mắt Huyết Kiệt Boan bén lửa sát khí, ánh nhìn xoáy thẳng vào mắt Hách Soãn Khuynh. Giọng anh trầm xuống đầy uy lực.
"Ngươi quan tâm nhiều thứ quá rồi đấy."
Huyết Kiệt Boan tỏ ra mình cứng cỏi gang thép bao nhiêu thì Hách Soãn Khuynh lại ương ngạch ngang bướng bấy nhiêu. Huyết Kiệt Boan trưng tráo buông lời đe nạt.
"Ngươi dám lên mặt dạy dỗ ta sao?"
"Vậy còn anh đại úy thì sao?"
Hách Soãn Khuynh đau đớn nhăn mày, mặt anh đỏ ửng như quả cà chua. Nhưng không vì thế mà ngưng đấu tranh, miệng lưỡi của anh vẫn nhanh nhạy, sắc bén.
"Trước đó, nếu tôi biết ông là nhẫn tâm hỏa thì tôi sẽ ném ông đi như ném một bịch rác."
"Khốn khiếp!"
Huyết Kiệt Boan xiết mạnh tay khiến Hách Soãn Khuynh đau thắt, tứ chi co quắp lại. Sát khí bùng lên mạnh như ngọn lửa đang cháy hừng hực trên bàn tay trái của Huyết Kiệt Boan.
Hách Soãn Khuynh chẳng hề ngưng lại, anh vẫn gào lên như con ngựa bất kham.
"Ông là kẻ thù của con người, là kẻ không nên xuất hiện trên thế giới này. Ông không nên tồn tại!"
Huyết Kiệt Boan tức đến mức gân xanh trên cổ nổi lên rõ rệt. Anh cố kìm cơn tức giận, vùng vằng buông phắt tay ra khỏi cổ Hách Soãn Khuynh.
"Vậy thì sao."
Huyết Kiệt Boan bỗng nhiên bình thản trừng mắt lãnh đạm nhìn Hách Soãn Khuynh, giọng anh lân la vừa thách thức vừa uy hiếp.