Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 28: Cậu thu lưu tôi được không?



Edit: Dĩm

Lâm Ấm liều mạng chạy về phía trước, giống như phía sau có quỷ đuổi theo cô, hai chân bắt đầu run lên, cô bắt đầu sợ hãi, hai chân cũng không còn sức lực.

Làm sao bây giờ! Cô nên làm gì! Cô sắp bị tìm thấy rồi!

Giúp cô! Bằng cách nào cũng được, đến cứu cô với!

——

Hà Trạch Thành về tới chung cư, trên tay cầm hai tờ giấy nghỉ học trực tiếp ném xuống đất, nhấc chân bước lên cầu thang.

Anh không thể nhịn được nữa, chỉ mới vừa đi ra ngoài một lúc, tâm trí anh chỉ toàn là thân ảnh của của Lâm Ấm, ở dưới thân cầu xin anh! Bộ dáng đó có bao nhiêu mê người!

Hiện tại chỉ muốn ấn cô xuống mặt đất, hung hăng thao mãnh liệt!

Đẩy cửa phòng ngủ ra, anh nhìn thấy dây xích cùng vòng cổ trên mặt đất, nụ cười cứng đờ, anh nhanh chóng bước nhanh về phía trước.
Trên chiếc giường lớn không có ai, chỉ có những nếp gấp lộn xộn trên tấm ga trải giường màu trắng, cửa phòng quần áo đang mở.

Gân xanh trên trán đột nhiên nhảy lên: "Lâm Ấm!"

Giọng nói tức giận vang lên khắp chung cư, anh vội vàng đi vào phòng tắm.

Không có người!

Phòng bếp, phòng ngủ, phòng khách và phòng điều chỉnh đầy đủ các loại thiết bị tra tấn ở tầng dưới, đều không có người!

Anh nhanh chóng lên lầu đi đến phòng quần áo lần nữa, có dấu vết bị quay vào bên trong, Hà Trạch Thành nhìn kỹ lại, xác nhận thiếu áo khoác, quần dài và thắt lưng.

"Lâm! Ấm!" Anh gằn giọng nói ra hai chữ này.

Hàm răng cắn đến phát ra tiếng, sự tức giận không thể ngăn cản lóe lên trong mắt anh, giống như một con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ.

Cô dám chạy!

Làm sao lại dám rời xa anh!

Làm sao dám làm chuyện này mà không sợ chết!
Anh vốn tưởng rằng mình đã khống chế được thân thể của cô, có thể điều khiển được mọi thứ, giờ phút này anh hoàn toàn bị hiện thực vả mặt!

Anh muốn bắt cô trở lại! Anh sẽ đánh gãy chân cô!

Anh muốn bắt cô về.

Bẻ gãy hai chân! Trói cô bằng dây xích!

Đời đời kiếp kiếp đều phải làm nô ɭệ dưới thân anh!

Hung hăng thao cô! Thao chết cô! Đem tiểu huyệt thao đến hỏng!

Lửa giận bùng lên trong lồng ngực, Hà Trạch Thành nhanh chóng chạy ra ngoài, bất kể cô ở đâu, anh sẽ tìm thấy cô!

Nhất định phải thao cô! Để cô không bao giờ dám rời xa chính mình!

Yếu tố bạo ngược lại dần dần bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ ra, cả người tức giận đến run tay.

Tại sao anh yêu cô nhiều như vậy mà cô lại bỏ rơi anh! Tại sao, cô không cảm nhận được tình yêu của anh dành cho cô sao!

Có phải chỉ có cách bẻ gẫy chân, cho cô uống thuốc kíƈɦ ɖụƈ để cô không còn chạy được nữa!
Anh rõ ràng là yêu cô rất nhiều!

Tại sao cô muốn chạy, tại sao?

——

Lâm Ấm không biết mình sẽ trốn đi đâu, nhưng chắc chắn duy nhất là Hạ Trạch Thành hẳn là đang tìm cô.

Cô không thể bị bắt, tuyệt đối không! Nếu không, thật khó để tưởng tượng những gì anh sẽ làm với chính mình.

Anh thực sự sẽ gϊếŧ cô?

Cô tin rằng việc gì anh cũng làm được, chỉ cần là anh muốn, không gì là không làm được!


Cô chạy về phía trước, bên cạnh là bờ cát công viên với rất nhiều cây cối, cô như đã nhìn thấy hy vọng, đây là một nơi trốn tốt!

Anh sẽ không bao giờ tìm thấy cô!

Đang định chạy về phía trước, đột nhiên, cổ tay của cô bị tóm lấy!

Cái lạnh bốc lên từ lòng bàn chân khiến cô tuyệt vọng ôm đầu để bảo vệ mình.

Lời xin lỗi còn chưa nói ra, có thanh âm cắt ngang.

"Là tôi Lâm Ấm! Cậu không sao chứ? Có chuyện gì sao!"
Lâm Ấm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Tào Ninh Phong đang đứng trước mặt cô.

Trong phút chốc, tất cả cảnh giác và đề phòng trong lòng cô đều bị trút bỏ, dường như cô đã nắm được cọng rơm cứu mạng, nắm lấy cánh tay của anh cầu xin.

"Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tôi cầu xin anh!"

Chỉ cần có thể cứu cô, cô có thể làm bất cứ điều gì, cô đều nguyện ý!

Làm ơn, mau tới cứu cô!

Tào Ninh Phong hiển nhiên bị dọa sợ: "Không phải, đừng sợ, cậu nói cho tôi biết tôi mới có thể cứu cậu, bị cướp sao?"

Cướp? Cưỡиɠ ɠiαи mới đúng.

Cô có thể nói được không?

Rõ ràng là không ... Cô không thể nói, cô hoàn toàn không thể nói được.

"Tôi ..." Cô bắt lấy cánh tay anh: "Tôi cầu xin cậu đừng hỏi được không! Anh cứu tôi trước, cứu tôi trước!"

Cô đang trên bờ vực của sự sụp đổ, lí trí dần dần tan rã.
"Được, được… Tôi không hỏi, tôi không hỏi, tôi sẽ cứu cậu." Tào Ninh Phong cũng hoảng sợ, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô:"Vậy nói cho tôi biết, cậu nhờ tôi cứu cậu như thế nào?"

Lần này, lại làm cô ngây ngẩn cả người.

Làm thế nào để cứu cô?

Gϊếŧ Hạ Trạch Thành?

Chết tiệt, làm sao có thể ... tốt hơn là tự sát một mình!

Ngay cả khi gϊếŧ anh, cô cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô đã bị làm bẩn!

Lâm Ấm bắt lấy tay Tào Ninh Phong: "Cậu thu lưu tôi được không?"