Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 44: Cô không còn sợ nữa



Edit: Dĩm

Tiểu huyệt bị trứng rung chặn lại, toàn bộ nước tiểu nghẹn lại bên trong, đau đớn cùng khó chịu.

Hắn nắm tóc hỏi: “Em còn dám tự tử nữa không?” Cơn đau buốt thấu xương xuyên thấu thần kinh cô.

Nhưng cô không sợ nữa, cô biết hắn sợ gì! Biết hắn lộ ra khuyết điểm.

Cô không quan tâm đến cơn đau đớn truyền từ da đầu nữa, trên môi nở một nụ cười châm biếm.

“Chỉ cần anh giam tôi ở đây một ngày, tôi sẽ tìm đường chết!”

“Em nói lại một lần nữa thử xem!” Tiếng rống xé nát cổ họng, suýt chút nữa xé nát màng nhĩ của cô, hắn tức điên lên, dùng sức túm tóc cô giật mạnh.

Cô không sợ nữa, thậm chí không sợ chết, vậy cần gì phải chịu hắn uy hiếp.

“Có nói lại vẫn là đáp án đấy.” Cô gần như quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, không hề sợ hãi.

Hà Trạch Thành tức giận, hắn thật sự rất tức giận, từ đáy lòng chưa bao giờ tức giận như vậy.

Chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ thoát khỏi kiểm soát của mình, chưa bao giờ!

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô vọng ấy, hắn mỉm cười.

Muốn chết?

Không có cửa!

“Đừng quên, em còn ở trong tay tôi.” Thanh âm của hắn rất nhẹ, giống như gió: “Em cho rằng em chết được sao? Muốn tự sát à, nếu mỗi ngày tôi đều tiêm thuốc làm cho em động tình, em nghĩ em vẫn còn có sức lực để tự tử?"

"Hả?"

Mắt Lâm Ấm mở to, trừng lớn như quả hạch đào.

Thuốc đó ... Cô không thể chịu được thuốc đó!

Nhìn thấy cô đang suy nghĩ gì đó, Hà Trạch Thành buông lỏng tóc, bóp gáy cô rồi vuốt ve cái bụng đang trướng to của cô.

“Đừng lo lắng, dùng nhiều thuốc không tốt, thử cái khác đi, vẫn sẽ làm cho em động tình.”

Hắn nói đúng, cô vẫn còn ở trong tay hắn, muốn chết cũng không dễ dàng.

Đâm vào tường thì như thế nào!

Đúng rồi, đâm vào tường!

Cô giãn đồng tử nhìn phòng tắm và tấm gương trước mặt, trong gương Hà Trạch Thành nở một nụ cười đáng sợ.

"Muốn đâm vào tường? Hay là muốn cùng mọi thứ xung quanh tự sát?"

Cảm giác bị hắn đoán trúng tâm tư, trái tim cô như rơi xuống đáy vực.

Hắn liếm răng hàm sau: "Từ bỏ đi! Em làm không được, tôi cũng không cho phép em làm."

Hắn bóp chặt cổ cô rồi lại bế cô vào phòng ngủ, không thể giãy giụa. Chân tay bị xích sắt trói vào, cổ bị cố định.

Ổ khóa nhiều lớp, có thể nhìn ra hắn có bao nhiêu cẩn thận, sợ hãi cô chết như thế nào.

Hắn không biết rằng con người sống chết có số?

Ngay cả khi cô bị trói, sẽ không chết được sao, thật nực cười.

Cô nặng nề nhắm mắt lại, dục vọng tan biến, cô rất mệt và buồn ngủ.

Hà Trạch Thành không cho cô có cơ hội ngủ, bật công tắc máy rung lên, kích thích nước tiểu trong bụng cô, Lâm Ấm đột nhiên mở mắt ra.

Khó chịu muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng hai bên đều bị trói chặt, hoàn toàn không có khả năng cử động.

Hắn vỗ vú cô, mỉm cười: “Tận hưởng đi, buổi tối sẽ có nhiều hơn.”

Lâm Ấm siết chặt dây xích sắt, kích thích trong cơ thể khiến cô rên rỉ.

Hà Trạch Thành nhìn thoáng qua, cầm một cái áo choàng tắm sạch sẽ, đi xuống lầu.


Phải nấu cơm cho cô, cô rất gầy.

Không thể chết được, phải ăn cơm mới được!

Đứng trước bếp, hắn ngập ngừng nhìn miếng gạc đã thấm máu.

Hắn không biết nấu ăn.

Không có kinh nghiệm.

Hà Trạch Thành tự cười nhạo mình.

Có thể học những gì bản thân không biết, học cách giả vờ, học cách thao cô, học cách yêu cô.

Nếu cô chết, hắn sẽ không thể học tốt.

Hắn mở tủ dưới bếp, lôi một túi đậu đỏ chưa mở ra.

Nếu hắn nhớ không lầm, cái này đã mua hai năm trước.

Bàn tay lại do dự.

Chỉ cần ăn không chết người là được, nhiệt độ cao không phải là tiệt trùng được sao, không chết được.

Hắn mở đồ, lấy ra chiếc nồi cơm điện chưa dùng bao giờ, đổ gần đầy một nửa, đổ đầy nước rồi nhấn công tắc bắt đầu nấu.

Không biết nấu trong bao lâu, cũng chưa thử bao giờ, chỉ biết nấu cháo cũng sẽ rất lâu.

Nhìn chằm chằm vào ánh đèn vàng nhấp nháy trên đó, hắn đứng rất lâu.

Không biết đã qua bao lâu, bên trong đột nhiên phát ra tiếng nước ùng ục, trào hết ra ngoài, nhỏ giọt trên mặt bàn và sàn nhà.

Hắn lùi lại một bước, không có ý định để ý tới, tiếp tục đếm thời gian.

Từ từ, nước ngừng chảy.

Một giờ.

Hai giờ.

Hắn đã đứng hơn hai tiếng đồng hồ, chỉ nhìn chằm chằm vào nồi cơm điện, không làm gì cả.

Cho đến khi đèn nồi cơm điện tắt, hắn mở nắp ra thì thấy chất lỏng màu nâu đỏ bên trong rất sền sệt.

Cầm chiếc thìa bên cạnh lên, hắn thản nhiên đào lên, lông mày rậm nhíu lại.

"Đậu ở đâu?"