Quay nhìn ra ngoài cửa sổ pháo hoa đã bắt đầu thả trên bầu trời, đủ loại màu sắc chói mắt bắn trên không trung, cuối cùng biến thành những đốm sao băng li ti rồi biến mất.
Người phía sau đột nhiên tiến lên, cắn vành tai cô: "Pháo hoa nhìn có đẹp không? Giao thừa vui vẻ, chúc mừng năm mới."
Động tác dưới thân hắn vẫn không có ngừng lại, Lâm Ấm yếu ớt cúi đầu, nhìn cái bụng đã phình to, mái tóc rũ rượi theo sự xâm nhập của hắn.
Cô không có vui vẻ chút nào.
“Mệt … Thao xong chưa!”
Hắn thao một hồi lâu, tinh dịch bắn vào trong cơ thể từng đợt từng đợt, thậm chí hít thở không thông gần như nghẹn thở.
"Không đủ, vẫn còn chưa đủ! Lần trước em nói sẽ làm cho tôi sảng, một lần cuối, được không bảo bối?"
Lâm Ấm không còn sức lực đáp lại hắn, yếu ớt nằm trên mặt đất, hắn nâng eo cô lên, mỗi lần đút vào đều mang theo dâm thủy và tinh dịch bên trong chảy xuống sàn rất dâm mỹ, xương bướm mỹ lệ càng thêm xinh đẹp.
Quần áo bị xé toạc vứt sang một bên. Phòng khách chỉ có ánh trăng tràn vào từ cửa kính trong suốt, cùng với ánh sáng của pháo hoa, bùng lên trong chốc lát rồi lại biến mất ngay lập tức.
Hắn bắn, cô không còn sức lực, ngã quỵ xuống đất rồi được hắn kéo lên, cuộn một chân lại, xoay người ôm vào trong ngực.
“Bảo bối, em buồn ngủ rồi sao?”
Lâm Ấm không còn chút sức lực nào để ý đến hắn, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Hà Trạch Thành cúi đầu, hôn lên mặt cô, liếm láp, không buông tha từng chỗ trên mặt cô, nhéo nhéo hai má cô, đầu lưỡi nhân cơ hội đi vào mà lộn ngược trong miệng cô, nước miếng của cô thật ngọt, ăn rất ngon.
Hắn mê muội đến điên rồi, muốn chiếm hữu cô, trong một khoảnh khắc, hắn thực sự muốn ăn thịt cô.
——
Đồ vật trong cơ thể đã được lau sạch sẽ, không biết rốt cuộc là vì cái gì, nếu là trước đây cô có cầu xin như thế nào, hắn cũng sẽ không cho cô bài xuất ra.
Không có dây xích trói buộc, cũng không có ai bên cạnh, khăn trải giường gọn gàng chứng tỏ đêm qua hắn không ngủ ở đây.
Nghe thấy âm thanh từ dưới lầu truyền đến, cô gian an chống đỡ thân thể cử động, cánh cửa đã bị đẩy ra.
Chỉ nghĩ đó là Hà Trạch Thành, nhưng không ngờ lại là vị bác sĩ tâm lý kia.
Trần Cầm mặc nguyên cây đỏ, áo khoác bên ngoài cũng là màu đỏ, màu đỏ rực lửa mặc trên người bà không hề phản cảm chút nào.
“Năm mới vui vẻ.” Bà đóng cửa bước tới.
Lâm Ấm không có đáp lại bà, Trần Cần cười: “Mặc dù tôi biết cô đang không vui.”
Có thể thấy rõ ràng.
“Người đâu rồi?” Giọng cô hơi khàn cùng ho khan.
“Nấu cơm cho cô.” Trần Cầm cầm cốc nước bên cạnh giường đưa cho Lâm Ấm. “Thàng bé học mọi thứ rất nhanh, chỉ là chỉ những kỹ năng cơ bản. Không ngờ lại có thể nấu được nhiều món nhiều vậy, cũng làm tôi kinh ngạc.”
Lâm Ấm uống xong, nhưng ánh mắt không có rời đi.
Trần Cầm biết cô muốn hỏi gì, liền ngồi xuống bên giường.
“Lần này tôi đến đây không có việc gì khác, mỗi lần đến năm mới đều sẽ đến đây một chuyến. Đương nhiên, cũng đến đây để đưa cho cô một thứ.”
Trong ánh mắt khó hiểu, cô thấy bà lấy ra một tờ giấy từ trong túi xách. Đưa nó cho cô.
Một mảnh giấy nhỏ, cô đưa tay cầm lấy, là một chuỗi các số điện thoại lạ lẫm.
Nhìn cô kì quái nhìn, Trần Cầm nhìn vào tờ giấy kia chỉ nói với cô một điều.
"Thằng bé muốn mẹ mình chết đi, nhưng không biết rằng Chu Linh cũng có ý nghĩ này. Bà ấy lo lắng mỗi ngày sống trên thế giới này, đều phải đề phòng con trai mình, thận trọng bảo vệ tính mạng của chính mình.”
Lâm Ấm biết là ý gì, lại nhìn mảnh giấy, cuối cùng cuộn thành một viên, bỏ vào miệng, nhanh chóng bị nước miếng làm tan chảy ra, nuốt xuống.
Trần Cầm có chút kinh ngạc, chỉ nghe thấy cô nói: "Tôi nhớ kỹ, nhớ khá rõ ràng."
Trần Cầm bật cười, "Tôi chỉ là người truyền đạt. Tờ giấy này không phải đến từ tay tôi, là ai viết cô biết rõ ràng."
Lâm Ấm nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: "Có thể giúp tôi tìm số của ba mẹ tôi không?"
"Chỉ sợ là không được."
Bà cự tuyệt dứt khoát, kiên quyết không nói với cô.
“Tại sao?”
Trần Cầm nhướng mày , “Có một số chuyện, tốt hơn là không nên biết.”
Lông mày cau lại thật chặt, quên mất rằng bọn họ là cùng một giuộc.
“Vậy nghỉ ngơi thật tốt, tôi cũng nên đi, tôi tin tưởng cô sẽ đưa ra lựa chọn làm bà ấy hài lòng.” Bà đứng dậy rời đi, chỉ cấp lại cô một vcais bóng lưng, bước đi dứt khoát.
Một lúc sau, Hà Trạch Thành đi tới, trong tay bưng cơm, hương vị của rau xào, xa xa có thể ngửi thấy.
Không đợi hắn mở miệng, cô đã nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Điện thoại của tôi đâu?”
Hắn chỉ tự mình đi tới, cầm bát lên, ngồi bên cạnh cô, chờ cô mở miệng.
“Em chỉ có tôi, không cần điện thoại.”
Cô gạt tay hắn ra: “Tôi hỏi anh điện thoại của tôi!”
Cái bát bị đẩy ra vững vàng bắt được, không thể vãi ra, hắn vẫn mỉm cười. “Em muốn điện thoại làm gì?”
“Gọi điện thoại cho bố mẹ tôi.”
“Em chỉ có mình tôi.”
Lại là giọng điệu cuồng vọng tự đại này, mọi thứ cô có đều là của hắn, ngay cả tính cách cũng là của hắn!