Một Giọt Cũng Không Được Sót

Chương 109: Một màu đỏ rực



Editor: Dĩm

Viên Thanh ngăn cô lại, vươn tay nói: “Trả điện thoại cho tôi!”

Lâm Ấm mỉm cười, lấy điện thoại trong túi ra đặt vào lòng bàn tay cô ta.

“Thích Hà Trạch Thành?”

Cô đột nhiên hỏi một câu như vậy, khiến vẻ mặt của Viên Thanh đột nhiên thay đổi.

“Thật đáng tiếc, cô sẽ không bao giờ được gặp lại anh ta nữa.”

Lâm Ấm lướt qua cô ta đi về phía cổng trường, Viên Thanh vội vàng xoay người nắm lấy cánh tay cô.

“Mày đang nói nhảm nhí gì vậy!”

“Tôi không nói nhảm.” Lâm Ấm quay đầu lại, trên mặt không có nụ cười, thay vào đó là sự nghiêm túc che khuất nụ cười: “Đáng tiếc, ánh mắt của cô thật sự rất tệ, hắn không phải là người tốt. "

"Mày... "

Viên Thanh nghiến răng, nhưng không nói được lời nào, Lâm Ấm đã tạo cho cô ta ấn tượng sâu sắc, suýt chút nữa bị ấn trên sàn gϊếŧ chết rồi, sự sợ hãi trong lòng lan ra, cánh tay bắt chặt chậm rãi buông lỏng.
Lâm Ấm hừ lạnh, hỏi lại: "Còn nhớ ngày hôm qua tôi đã nói gì với cô không? Tào Ninh Phong cũng không phải người tốt."

Đôi mắt của cô ta đột nhiên né tránh, quay đầu, mái tóc ngắn che khuất nửa sườn mặt: "Tao không biết mày đang nói về cái gì. ”

Người hôm qua phản ứng kịch liệt, hiện tại thế nhưng lại bình tĩnh như vậy.

Lâm Ấm mỉm cười nhìn thấy vết véo trên cổ cô ta, bởi vì bị cổ áo sơ mi trắng che lại, cùng với mái tóc che khuất vừa rồi cô không nhìn rõ, lúc này quay đầu đi liền thấy rõ.

Hừm.

Cô chợt nhận ra dấu vết này cũng đã xuất hiện trên cơ thể cô.

“Hóa ra là bị uy hϊếp.” Hai mắt cô híp lại, thấy cô ta hoảng sợ, cũng chỉ cười.

“Chúc cô may mắn.”

Viên Thanh thấy Lâm Ấm càng lúc càng đi xa, cúi đầu nắm chặt tay, trong lòng bắt đầu hoảng sợ không biết làm sao.
Chuyện riêng tư sắp bị phát hiện khiến cô ta bắt đầu lo lắng không biết đoạn video đó có bị phát ra không, nó có trở thành trò cười trong mắt mọi người hay không.

Nỗi sợ hãi âm thầm lan tỏa trong lòng, chân bắt đầu run rẩy không kiểm soát được. Đám đông học sinh trước khuôn viên trường cứ lướt qua, nhưng trước mắt như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, không thấy rõ bóng dáng của họ, chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi cùng trái tim đập loạn xạ.

Sau lưng đột nhiên có người ôm chầm lấy, làm cô ta sợ hãi run rẩy.

Đôi tay đưa lên cổ, đột ngột nhéo cô rồi dựa lưng vào ngực hắn, sắc mặt trwor nên tái mét, hơi thở như ngừng lại ngay lập tức.

“Nghĩ gì vậy?”

Giọng nói của Tào Ninh Phong truyền đến.

——

Thời tiết càng ngày càng nóng, cỏ cây bên đường càng xum xuê, tiếng ve kêu bên tai râm ran, hầu hết mọi người đều đã cởi bỏ áo khoác rồi, chỉ có Lâm Ấm là vẫn mặc áo sơ mi kẻ sọc.
Sau giờ học, cô không rời khỏi chỗ, cũng không đến nhà ăn, chỉ ngồi trong lớp, nói là đang đọc sách, nhưng chỉ ngồi thất thần nhìn về hư không.

Một lúc lâu sau, tiếng ve bên ngoài bắt đầu càng lớn.

Cô đặt cuốn sách trên tay xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lá xanh um tùm, ánh nắng từ kẽ lá xuyên qua cửa sổ, cùng với tiếng gió tạo nên âm thanh xào xạc, gió thổi qua mang theo chút ấm áp.

Lúc này thời gian như đóng băng, lá đẹp đến mức khiến người ta không dời mắt được, màu xanh ngọc lục bảo thanh triệt con mắt khi chuyển động, một tia sáng không ngừng chuyển động trên mi mắt cô.

Bất cứ khi nào lá bị thổi bay sẽ có chùm ánh sáng tràn qua, gió biến mất, ánh sáng mặt trời cũng bị che đậy.

Cô có chút nóng, kéo tay áo ngoài không dám cởi ra.

Dấu vết trên cánh tay vẫn chưa biến mất, vết châm chích, vết bầm tím vẫn còn trên làn da trắng, tuy đã mờ đi nhưng cô rất ghét để lộ da thịt.
Bóng ma ám ảnh không thể nào thoát ra được, ấn tượng để lại đã đóng đinh trong tâm trí cô, cô cởϊ áσ khoác ngoài, nào khác gì cởi truồng, cảm giác như mọi người đang nhìn mình.

Lâm Ấm khép sách lại, thở dài, tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm khung cảnh mùa hè và lá xanh.

Thời gian trôi thật chậm, đại khái bao lâu cũng không biết nữa.

Hắn biến mất trong cuộc đời cô đã một tháng, không thể quên được cơn ác mộng đó, nhưng vẫn còn hồi tưởng đến.

Đáng xấu hổ là, mỗi khi hồi tưởng lại, phía dưới thân lại có phản ứng, đây là điều khiến cô kinh tởm nhất.

Rõ ràng là cô rất ghét nó.

Điện thoại trên bàn bắt đầu rung, đó là cuộc gọi của chủ nhiệm Dương, yêu cầu cô đến văn phòng và xin trợ cấp cho học sinh nghèo.

Cô không muốn trợ cấp này, nhưng có vẻ như không có cách nào để tránh nó, cô ghét tiếp xúc với mọi người, nhưng căn bản không thể kiếm tiền.
Mệt mỏi đứng dậy, cô rời lớp học, đi đến tòa nhà văn phòng.

Ẩn mình trong bóng tối của những tán cây lớn, xuyên qua những kẽ hở, không có nơi nào để trốn ánh nắng mặt trời, âm thanh ồn ào bên tai cô thật khó chịu.

Không biết phải làm gì tiếp theo, cô như mất hết hy vọng vào cuộc sống.

Bước chân dừng lại, quay đầu nhìn ra sân chơi, tiếng hét kích động khi nâng quả bóng rổ lên, ném vào rồi, rồi lại là tiếng hét.

Cô muốn biến mất khỏi thế giới này, đến một nơi không có ai, cô đơn đến già.

Một cơn gió thổi qua mặt, lướt qua mái tóc dài.

Gió mạnh khiến cô nheo mắt, tiếng hét lại vang lên bên tai.

Nhưng tiếng hét này không bắt nguồn từ sân chơi, nó giống như một sự hoảng loạn sợ hãi của đám đông.

Cô quay đầu lại nhìn, ánh mắt lập tức đỏ lên vì kinh hãi, trong mắt hiện lên một màu đỏ rực.
Máu nhỏ giọt trên mặt đất, hơi thở gấp gáp, vẻ mặt kinh hỉ, vui sướng mất đi mà tìm lại được...

Chóp mũi đỏ ửng, mùi máu tim nồng đậm khiến người ta vừa hận vừa nhói trong lòng.