Một Giọt Cũng Không Được Sót

Chương 112: PN1



Editor: Dĩm

Tấm ga trải giường màu đen hắn từng thích được thay bằng màu trắng tinh, dường như đang cố tình xóa đi kí ức trước đây của cô, mọi tiện nghi ở đây đều trái ngược với căn hộ trước.

Cô nhẹ nhàng cởi quần áo, cởi cúc quần jean kéo xuống, đôi tay to lớn kia chạm vào vùng bụng phẳng lì của mình, nhẹ nhàng ấn xuống, còn đang nghi hoặc.

“Khi nào thì mới có thể mang thai?”

Lâm Ấm đánh vào tay hắn: “Cứ làm đi, nhanh lên.”

Hà Trạch Thành lộ ra hai chiếc răng nanh: “Anh biết bảo bối đang sốt ruột chờ, yên tâm, hôm nay khẳng định sẽ thỏa mãn em."

Hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô. Thời tiết mùa hè nóng, đã bị hắn nhìn qua không biết bao nhiêu lần rồi. Tự nhiên cô không có khó xử trước đây nên mặc kệ để hắn nhìn chằm chằm.

Hắn một tay giữ lấy luồng thịt mềm mại trước ngực cô, nhào nặn, liếm cần cổ xinh đẹp rồi từ từ di chuyển xuống dưới.

Lâm Ấm nắm chặt ga giường, hắn đưa ngón tay vào giữa, chọc, mò đào, cuối cùng đem hai ngón tay rút ra, đặt ở trước mắt cô.

“Bảo bối nhìn xem, bên dưới em ướt rồi.”

Hai ngón tay hắn hơi mở ra, giữa khe hở có những sợi chỉ bạc nối với nhau, hắn mỉm cười đắc ý.

Lâm Ấm duỗi chân định đá hắn, biết là vô dụng, nhưng vẫn uy hiếp.

“Anh có làm hay không? Nếu anh không làm, em sẽ đi ngủ.”

“Đương nhiên là có!” Hắn lập tức ôm lấy thân thể gầy yếu của cô, ôm chặt vào lòng: “Phía dưới bảo bối ướt như vậy còn ngủ được sao? "

"Câm miệng ...... "

"Không, nhìn xem đầu vú em dựng đứng lên rồi, chỉ cần dùng ngón tay chọc vào là đã thấy thoải mái sao? Đợi tí nữa nhét hết vào trong, có khi nào đưa em lên tận chín tầng mây.”

Lâm Ấm ôm cổ hắn đứng dậy, dùng sức nắm chặt cự vật khổng lồ phía dưới, quần đã bị kéo ra, kéo quần lót xuống, thẳng tắp trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm hắn.

"Vào đi!"

Hắn si mê nheo mắt lại, cọ vào trán cô: "Chờ không được sao? Hay là phía dưới muốn anh thao? Nói cho anh biết, anh sẽ cho em."

Cô liếm môi dưới, ghé sát vào lỗ tai hắn, liếm một vòng quanh vành tai, khàn giọng nói: “Em muốn được anh thao, nhanh lên, không thể chờ được.”

Quả nhiên là đàn ông chỉ có thể dùng thân dưới của mình để suy nghĩ, một giây tiếp theo hắn trực tiếp đè cô xuống giường, cầm vật của chính mình gấp gáp mà đâm vào.

Dâm thủy bên dưới được bôi trơn vừa đủ, không bị cản trở, trực tiếp đỉnh đến tận cùng.

"Ưm ..." Cô cuộn tròn ngón chân, cổ ngửa ra sau, dùng sức đẩy ngực hắn.

“Đừng… ha, trướng quá, anh đi ra ngoài đi.”

“Như vậy sao được.”

Hà Trạch Thành nắm lấy cổ tay cô, ôm cô vào lòng, quỳ gối dưới thân cô, đem hai chân cô quấn quanh eo hắn, nhìn khuôn mặt hồng hào càng thêm quyến rũ, phía dưới co bóp, tiếng dâm thủy hòa vào trộn lẫn.

"Bảo bối, có thoải mái không? Có muốn anh làm nhanh lên không?"

"Không cần!" Đường gân trên cổ lộ ra, cô liều mạng cố gắng ngồi thẳng dậy, nhưng lại bị hắn ấn bả vai nằm ở trên giường. Bộ dáng dục cầu bất mãn ghé trên người cô, cô liền biết là khống chế không được.

"Anh không chịu được nữa, bên trong em thật ấm áp, nó hút lấy anh, kẹp rất chặt! Thật muốn thao chết em!"

Tốc đọ cắm vào rút ra ngày càng nhanh, tiếng bạch bạch trong phòng ngủ vang vọng không dứt, dâm thủy tràn lan mỗi lần côn thịt đâm vào rút ra, nhỏ giọt trên ga trải giường.

“A… ha… không, không, chậm lại, a… ưm Hà Trạch Thành!”

Cô lấy sức gọi tên hắn, giống như cơ thể tỳ thời đều có thể bị xuyên thấu, loại sợ hãi này không có biện pháp biến mất.

Hắn cúi xuống, tham luyến hôn lên miệng cô, mút mạnh đầu lưỡi của cô, cuốn nước bọt vào trong miệng, đâm mạnh về phía trước, cảm nhận được tiểu huyệt kẹp càng lúc càng chặt, khiến hắn điên mất!

“Ưm… chậm lại, xin anh… không được, ưm.” Cô đẩy mạnh vai hắn, hông của hắn đập mạnh, cô bị va chạm tới cao trào, yếu ớt rũ tay xuống.

"Hà... Ừm Trạch Thành, chậm lại, chậm lại..."

Tiếng thở gấp gáp bên tai cô không ngừng: “Bảo bối, em là thuốc của anh, chờ tôi bắn ra, kẹp chặt quá, phải thao chết em!”

Hắn chế trụ sau gáy cô, lấp kín lời cô muốn nói, tấn công khoang miệng cô một cách điên cuồng.

Thuốc của hắn, cũng là liều thuốc độc.

Liều thuốc phiện mà hắn không thể bỏ được, điên cuồng.