Nhìn ánh mắt kinh hãi của cô, Hà Trạch Thành tiến lại gần, chế trụ đầu cô, chóp mũi áp vào chóp mũi của cô.
"Sao tôi lại thấy ánh mắt này của em lại càng đẹp mắt hơn? Dễ dàng khơi dậy ham muốn chinh phục của tôi hơn."
Khoảng cách ngày càng gần, hơi thở của hắn phả vào mặt cô, cả người run lên không ngừng.
Cô đưa ra quyết định.
Lâm Ấm chậm rãi duỗi tay ra, ôm lấy cổ hắn, trong đôi mắt rụt rè kia có chút đáng thương.
“Em sai rồi…” Cô thấp giọng xin lỗi:“Lần sau em sẽ không như vậy nữa, thật xin lỗi.”
Giọng nói nhẹ nhàng như bông nhưng lại không thể dậy nổi bất kỳ gợn sóng nào.
Hà Trạch Thành dùng sức bóp mặt cô, giống như muốn đem khuôn mặt bóp nát, lạnh lùng nhìn cô.
"Con mẹ nó, em lại muốn giở trò gì? Loại chủ động nói lời xin lỗi này, cho tới bây giờ em cũng chưa từng nói." "Đau quá ..." Cô nhắm chặt hai mắt, hai tay vẫn ôm lấy cổ hắn mà dựa vào.
“Xin lỗi, em không dám nữa, đừng trừng phạt em, được không?” Vài giọt nước mắt không tự chủ trượt xuống đuôi mắt.
Hà Trạch Thành thả lỏng, nhướng mày:“Yên tâm, tôi sẽ không gϊếŧ em.”
Nếu không gϊếŧ cô, đồng nghĩa với việc hắn sẽ tra tấn cô mãi mãi.
“Ngoan, chúng ta về nhà rồi nói.” Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, nhìn dấu vết bị chính mình véo ra, nở nụ cười.
Không có biểu cảm tức giận, nhưng khuôn mặt khó đoán như vậy khiến cô mới cảm thấy thực sự đáng sợ.
Hà Trạch Thành bế cô lên, lôi cái túi dưới giường ra, bên trong là bộ quần áo sạch sẽ hắn mang từ căn hộ đến, tự tay mặc cho cô.
Hắn chậm rãi cài cúc áo sơ mi, nhìn vẻ mặt rụt rè của cô, ánh mắt hài lòng như đang nhìn một con vật. “Em không muốn tôi phạt em, biết ra ngoài nên làm cái gì chưa?” Hắn nâng cằm cô lên, nhìn cô.
Lâm Ấm nuốt nước bọt: “Biết, nô ɭệ đã biết.”
“Ngoan.” Hắn xoa xoa tóc cô, khóe môi càng ngày càng nhếch lên: "Nếu biểu hiện không tốt, trở về sẽ phải phải quỳ, biết không?"
Hắn sớm đã nghĩ ra trừng phạt cô như thế nào rồi. Nụ cười vô cảm cùng lời nói tàn nhẫn đều là khảo nghiệm đối với cô, đều là trừng phạt, không chỉ đơn giản là quỳ xuống.
Lâm Ấm nắm chặt lấy góc áo của hắn, gục đầu gật đầu: "Đã hiểu ..."
Hà Trạch Thành bế cô lên, thân hình nhỏ nhắn, ôm cô vào lòng không chút nặng nào, dùng một tay ấn đầu cô, áp mặt cô vùi vào lồng ngực của mình.
Bàn tay đó nắm chặt chiếc áo sơ mi trên ngực, run rẩy sợ hãi, hắn có thể cảm nhận rõ ràng.
Giống như một cái xác không hồn, chỉ có thể dựa vào vòng tay của hắn mà không thể đi đâu được. Vừa mở cửa, nữ bác sĩ đứng đối diện với cửa khoa không khỏi sững sờ khi thấy họ cùng lúc bước ra.
Hà Trạch Thành lạnh lùng nhìn bà rồi đi đến thang máy ở hành lang.
"Cậu định làm gì! Cô bé ấy bây giờ sức khỏe không tốt, cậu không thể ép cô bé ấy đi được!" Bà bước tới, vội vàng ngăn hắn lại.
Ấn đầu cô, bàn tay đó dần dần trở nên dùng sức, Lâm Ấm nằm trong vòng tay hắn, gần như thở không ra hơi vì bị đè, nhưng lại không dám phát ra tiếng động.
“Nói thẳng, bà cũng không có quyền cưỡng chế cô ấy lưu lại.” Hà Trạch Thành thờ ơ nhìn xuống, khóe miệng nở một nụ cười:“Tôi đưa bạn gái đi, có vấn đề gì không ? Bà cũng chỉ là bác sĩ mà thôi, không cần quản quá rộng. "
" Cậu không thể mang cô ấy đi! " Bà đứng trước mặt hắn chất vấn: "Cậu lấy bằng chứng gì để chứng minh mối quan hệ giữa hai người? Cậu đang cưỡиɠ ɦϊếp bất hợp pháp! Tôi có quyền phụ trách bệnh nhân của tôi." "Ha~"
Tiếng cười của hắn làm Lâm Ấm lại một lần nữa run lên.
Hà Trạch Thành nhìn thấy miếng dán trước ngực của cô:“Bác sĩ Viên.” Hắn nhướng mày:“Chi phí một đồng tôi cũng không thiếu. Bà ngăn cản tôi là muốn làm cái gì? Chăm sóc bệnh nhân nhiệt tình như vậy, tôi còn tưởng bà moi được thứ tốt gì từ người nhà bệnh nhân đấy?"
Hắn liếm răng hàm của mình: "Cũng chỉ là phó chủ nhiệm mà thôi, nếu tôi sai người báo cáo bà sai khiến người bệnh, ngay cả chức bác sĩ này cũng không giữ được đâu? "
Nữ bác sĩ trước mắt trừng lớn, thấy hắn từ trong túi lấy ra bút ghi âm quơ quơ trước mặt, cuồng vọng không thôi.
Sau đó lại cất vào túi của mình, nhấc chân đi về phía trước.
Lần này, không ai dám ngăn cản, một đường suôn sẻ.