Hắn ngủ một giấc dài, Lâm Ấm cũng bị rất lâu, hai tay yếu ớt không cách nào đẩy hắn ra được.
Từ từ, hắn đang cử động, ôm chặt lấy đầu, chậm rãi mở đôi mắt mờ mịt ra.
Cô yếu ớt không muốn nói chuyện, mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm giác được trọng lượng thả lỏng, dần dần hơi thở cũng dịu đi.
Ánh mắt khô khốc nhìn người dưới thân mình, mí mắt run rẩy lo lắng muốn ngủ.
Hắn duỗi tay ra nắm lấy cánh tay của cô, Lâm Ấm liền mở to hai mắt, vốn tưởng rằng hắn sẽ nghiêm khắc dạy dỗ mình, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một ánh mắt bối rối.
“Em… đói chưa?” Hắn là đang hỏi cô.
Lâm Ấm cảm thấy hắn ngủ đến ngốc rồi, hay là bị cô đánh đến đần, thế nhưng còn nói chuyện với cô với giọng điệu nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn khiến cô cảm thấy có chút đáng sợ.
“Em có đói không?” Hắn hỏi lại.
Không hề che đậy, cô thành thật trả lời câu hỏi của hắn: “Đói.”
Cô thực sự rất đói, rất đói.
"Tôi đi nấu ăn. Hôm nay tôi mới học nấu những món đơn giản. Tôi sẽ nấu cho em."
Giọng nói rất nhẹ nhàng, phảng phất có một tia ôn nhu, ngón tay cô khẽ run.
Hà Trạch Thành nhìn chằm chằm vào mắt cô một cách nghiêm túc, cảnh cáo: “Đừng chạy, nếu không tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu?”
Kỳ lạ… hắn bị sao vậy? Có ý tứ gì?
Hắn rốt cuộc làm sao vậy?
“Biết không?” Hắn hỏi lại, tầm mắt dán chặt vào mắt cô.
“Biết… Biết.” Đột nhiên, cô cảm thấy khó chịu, thậm chí cảm thấy rợn cả người.
Sợi xích trên cổ tay của cô đã được cởi ra, cảm thấy không chân thực, thấy hắn loạng choạng đứng dậy, ổn định cơ thể đi đến phòng để quần áo.
Nhanh chóng đi ra, hắn cầm lấy một cái áo phông lớn màu trắng chữ T trong tay, cúi đầu ôm cô, cảm nhận được thân hình gầy yếu cùng nhiệt độ cơ thể.
“Muốn làm gì thì làm, nhưng không được phép bước ra khỏi cửa, ngoài hành lang càng không, biết không?” Hắn phân rõ giới hạn cho cô.
“… ừm.”
Buông cô ra, ngậm lấy cánh môi đỏ mọng, liều mạng hút nước miếng cùng đầu lưỡi, càn quấy khắp khoang miệng cô
Không còn sức lực phản kháng, để mặc cho hắn hôn, một lúc lâu sau mới buông cô ra, miễn cưỡng hôn nhẹ lên môi cô.
Nhìn hắn buông mình ra, bước tới cửa, bước đi không ổn định, cả người lảo đảo.
Không tò mò là giả, nhưng cô cũng không tiện nghi mà lo lắng cho hắn, đáng đời!
Kéo cơ thể mệt mởi cùng hai chân mềm oặt của mình ra khỏi giường, dứt khoát đi vào phòng tắm.
Dù có chà sát bao nhiêu lần cô cũng cảm thấy mình thật bẩn, tất cả đều hơi thở của hắn, hương vị, dấu vết của hắn, vô cùng bẩn.
Cô lau khô tóc đi xuống nhà.
Trong bếp, người đàn ông đang đun nước ở đó, trên mặt đất chồng chất ra cùng dầu ăn loang lổ, còn có các loại gia vị, vừa nhìn đã biết là hắn mới mua, cũng không biết nó đến từ đâu.
Cô đi xuống lầu, vô tình đạp trúng hộp thuốc dưới chân, người trong bếp cũng quay đầu cảnh giác nhìn khoảng cách giữa cô với cánh cửa.
Lâm Ấm cúi xuống nhặt hộp thuốc rỗng trên mặt đất lên.
Olanzapine.
*Olanzapine được sử dụng để điều trị các bệnh lý tâm thần/ tâm trạng (như tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực)
Ha, bệnh tâm thần ư.
Chết cười mất, thì ra cô bị một tên bị bệnh tâm thần thao.
Hộp thuốc trong tay cô đột nhiên bị giật mất, ngẩng đầu nhìn thấy hắn trực tiếp ném hộp thuốc về phía sau, chặn ngang eo cô.
“Tôi sắp xong rồi, em cố gắng đợi một chút nữa.” Hắn si mê nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Lâm Ấm mím chặt môi, theo bản năng ngả người về phía sau.
Cô muốn một loại thuốc kích dục, có thể dụ dỗ hắn không cần lý trí, thấy hắn sắp hôn mình, Lâm Ấm trực tiếp ngắt lời.
“Anh bị bệnh tâm thần à?”
Câu hỏi này, thành công làm hắn đè nén cơ thể, nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Ừ.” Cũng không phải là lo lắng, càng không phải hậm hực.
“Cáu gắt hay có khuynh hướng bạo lực?”
Lời nói của cô khiến hắn cười khẽ, câu trả lời đã có.
“Cả hai.” Hắn nắm chặt eo cô, tay sờ soạng cô từ dưới lớp quần áo rộng, cô không mặc gì ngoại trừ lớp áo bên ngoài, rất dễ dàng xuống tay.
"Đi ra..." Cô dùng đôi tay yếu ớt đẩy lồng ngực hắn, cảm nhận được ngón tay hắn khó khăn đi vào trong tiểu huyệt ướt đỏ đầy máu của cô.
Hà Trạch Thành đột nhiên dừng lại, nghĩ tới cái gì đó, lại rút ngón tay ra.
“Cơ thể em không khỏe, không thể thao.” Hắn còn mặt mũi nói những câu như vậy!
“Đồ đấy tôi đã mua rồi, ở trong túi, tự lấy, tôi còn phải đi nấu cơm cho em.” Hắn hôn nhẹ lên môi cô rồi buông ra.
Lâm Ấm nhìn hắn bước vào bếp, cũng nhìn thấy chiếc túi dưới chân.
Mở ra, có đồ lót cùng nhiều đồ vệ sinh cho con gái.
Khó hiểu cùng hoảng sợ lại xông lên, quay đầu lại nhìn hắn, đột nhiên hắn cũng quay đầu lại, khẽ mỉm cười với cô.
Nụ cười ấy, đối với cô lại đáng sợ đến nhường nào, trong lòng hắn dường như có một thứ gì đó đang bị giam cầm.