Cậu thẫn thờ nhìn vật chết trong tay mình, không còn vẻ mặt vui vẻ ban nãy nữa.
Người phụ nữ giơ cây gậy lên hướng về phía cậu, cánh cửa đột nhiên mở ra, truyền đến tiếng gầm giận dữ.
"Cô đang làm cái gì vậy?"
Người phụ nữ vui mừng khôn xiết, dùng gậy chọc chọc vào vai đứa bé: "Tôi nói cho anh biết, sau này anh còn dám ra ngoài, đi một lần tôi đánh nó mười cái! Cứ thử dám đi nữa xem, tôi đánh chết nó."
"Cô bị điên rồi."
"Mẹ nó, tôi chính là bị anh làm cho phát điên rồi, anh có bản lĩnh ra ngoài léng phéng với con đàn bà nào nữa xem, tôi cũng có bản lĩnh đánh chết đứa con tôi sinh ra."
"Cô chính là bị bệnh tâm thần rồi!"
"ừ đấy, tôi bị bệnh tâm thần thì làm sao ... "
Tiếng gào thét cãi vã, âm thanh đồ vật quăng đổ đã trở thành điều bình thường đối với cậu kể từ lúc đó. Xác con thỏ đã bắt đầu thối rữa, đầy côn trùng dày đặc, cái xác cũng bị côn trùng ăn mất.
Cậu vẫn luôn suy nghĩ, tại sao chảy máu lại chết, chết đi cũng không thể sống lại?
Tại sao mỗi lần chảy máu lại kêu gào? Chỉ cần con dao cứa qua ngón tay, bọn họ bảo nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi, nhưng cậu không có cảm giác gì, cô giáo hỏi cậu không đau sao?
Đau là gì, là té ngã phải không? Lúc ngã xuống chính là đau ư?
Đó là thứ gì, dường như chưa ai nói cho cậu biết.
Đồ sao chổi, ghê tởm, đồ rẻ tiền ... Cậu không phải có tên sao? Tại sao mẹ lại gọi cậu như vậy?
Không biết từ bao giờ, cậu đã bắt đầu không gọi bà là mẹ nữa. Bà ngày càng trở nên đáng sợ, chỉ có ở bên cạnh ba là an toàn nhất. Mỗi lần thức dậy cậu đều đi tìm ba, mặc dù ông ấy thường cáu kỉnh giáo huấn cậu, nhưng cậu cũng không để bụng, vì cậu cảm thấy ba rất hiền. Chỉ có những lúc ở bên cạnh ông cậu mới tươi cười vui vẻ, lộ ra cái rang nanh, ba nói bộ dáng này của cậu rất đẹp mắt.
Mỗi lần hỏi một vấn đề gì, ba đều sẽ giải thích cho cậu, nhưng cậu vẫn không thể hiểu tại sao chảy máu lại chết, tại sao cậu hay chảy máu như vậy lại không chết.
Cuối cùng, có một ngày, máu tươi tung tóe bắn lên mặt cậu, máu của người thân mà cậu yêu quý, sàn nhà, tường đều dính đầy máu, người phụ nữ rút dao từ cơ thể người bà vừa đâm ra, người đàn ông cao lớn ngã nhào trên mặt đất, bất động, bắt đầu chảy máu.
Lúc đấy ba cậu trông giống hệt con thỏ, cậu đã biết, ba chết rồi.
Chết rồi...
Thì ra là thế, chết đi sẽ không cử động được, đúng không? Vậy người phụ nữ này tại sao không chết? Không ai có thể làm cho cậu vui vẻ nữa, không ai có thể bảo hộ cậu nữa. Nếu đã như vậy thì bà ta cũng nên chết đi.
Cậu cầm con dao làm bếp trên tay lao nhanh về người phụ nữ trước mặt, học theo bộ dáng vừa rồi của bà ta mà ra tay chém bà ta một cách dứt khoát!
Bà ta kịp thời xoay người, dao chỉ chém vào vai, nhưng máu lại bắt đầu chảy.
Hì hì, vậy là chết rồi, bà ta sẽ giống như con thỏ kia, cơ thể thối rữa, toàn thân chui rúc đủ thứ bọ, đục khoét thịt bà ta, bà ta sẽ không bao giờ nói được nữa.
Nhưng tại sao bà ta vẫn bò được, hét lên đau đớn, lấy điện thoại trên mặt đất, giống như đang gọi cho ai đó.
Hừ, sao lại không chết? Vậy thì chém thêm một dao nữa, cô giáo dạy sinh học nói nếu cắt trúng cổ thì sẽ chết ngay lập tức, chỉ cần cắt cổ là chết rồi.
Lại phải chém thêm một nhát nữa, phiền phức thật.
Cậu cầm theo con dao đi từng bước về phía bà, cậu bé mười hai tuổi đã cao 1m6, trên mặt loang lổ vết máu, cảm giác làm người ta áp bức, người phụ nữ kinh hãi cầm điện thoại hướng trên lầu chạy. Quả nhiên chưa chết.
Cuối cùng cũng bắt được bà ta, chỉ cần vung dao chém thêm một nhát nữa, đột nhiên có người phía sau ôm lấy cậu. Một người phụ nữ đẩy cậu ấn xuống đất, dùng dây trói cậu vào bàn ăn, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ta đi cứu người phụ nữ đó.
Mùi máu tanh nồng nặc khắp biệt thự, chảy máu sẽ chết, con thỏ của cậu cũng chết, ba cũng chết rồi, là lỗi của người phụ nữ đó, tất cả đều là lỗi của bà ta.
Một ngày nào đó, cậu sẽ gϊếŧ chết bà ta.
Một lúc lâu sau, người phụ nữ vừa trói cậu quay lại, bà ta nói cho cậu biết bà ta tên Trần Cầm, là bác sĩ của cậu, hỏi cậu có đau chỗ nào không.
"Đau cái gì? Bà là kẻ xấu." Cậu thờ ơ nói, dám đi cứu người phụ nữ kia, bà nhất định là kẻ xấu.
Bà ấy chỉ cười:“Tôi không phải người xấu, nói cho tôi biết, bây giờ cậu muốn thế nào?” Cậu suy nghĩ rất nghiêm túc, một hồi lâu mới ngây người thốt ra hai chữ.
“Con thỏ.”
“Con thỏ?”
“Con thỏ của tôi đã chết. Tôi muốn một con thỏ không bao giờ chết.”
Bà ấy gật đầu:“Được rồi, tôi sẽ cho cậu.”
+++
Sau đó, bà ấy lấy tiêu bản xác động vật đưa nó cho cậu: "Thỏ của cậu, tôi đã cứu sống nó. Đây là thỏ của cậu. Nó sẽ không bao giờ chết, cần phải trân trọng nó."
Ừm, đó là thỏ của cậu, đúng là con thỏ của cậu rồi.
Cậu cho rằng mình sẽ nâng niu trân trọng nó cả đời, nhưng dần dần khi nhìn thấy nó, cậu bắt đầu sợ hãi, nó không thể nói hay cử động mà chỉ làm cậu nghĩ đến thi thể của baba nằm trên vũng máu.
Vì vậy cậu đã giấu đi, những tưởng sẽ không bao giờ dám có một con thỏ nữa, cho đến khi gặp được “con thỏ” chân chính, nó cười vui vẻ với cậu so với con thỏ kia cậu càng yêu thích con thỏ này hơn. Hì hì, bắt được rồi, đừng chảy máu nữa, đừng chết, đừng tưởng chết là có thể rời bỏ tôi, tôi sẽ không bao giờ buông tha cho em.