Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 1



Mễ Chu, nam, 24 tuổi, tốt nghiệp học viên âm nhạc, khoa piano, bạn bè đều thích gọi hắn là "cháo Tiểu Mễ".
Đây cũng là mấy người bạn nghịch ngợm của Mễ Chu, dù sao Mễ Chu cũng coi như là một nhân vật có tiếng tăm, nhìn tổng thể có thể thấy y là một thanh niên trưởng thành, mặc dù Mễ Chu có một khuyết điểm lớn, đó là nhìn thế nào y cũng chỉ như mới 17, 18 tuổi vậy, trắng trẻo nõn nà, đôi mắt tròn tròn, khi cười ở má phải còn hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ, vóc dáng vốn là 1m78, nhưng lại đi giầy cao, ăn gian lên 1m8. Nhưng đó vẫn chỉ là một khía cạnh nào đó của Mễ Chu, vì dù y có cao 1m9 đi chăng nữa, ấn tượng đầu tiên của y trong mắt bạn bè vẫn như cũ chính là... yếu ớt. (nguyên văn là mềm)
Nhưng mà Mễ Chu yếu ớt này lại là một tay đàn piano cừ khôi, dù có bao nhiêu trở ngại cũng không thể ngăn được thiên phú âm nhạc trời cho này. Còn nhớ rõ khi lần đầu tiên đi đến công ty âm nhạc phỏng vấn, Mễ Chu vì muốn che dấu khuôn mặt non nớt của mình mà cố ý đeo kính đen, kết quả khi kính rơi ra, khuôn mặt non choẹt bại lộ, người phỏng vấn trực tiếp cho rằng y là "vị thành niên" mà đuổi ra ngoài.
Như vậy, một lần phỏng vấn thất bại khiến cho Mễ Chu buồn bực cả thời gian dài, đối với chuyện tìm việc cũng có tâm lí chán nản, may mà từ nhỏ, Mễ Chu đã mang trong người tế bào nghệ thuật, khi 16, 17 tuổi đã bắt đầu viết bài hát, cho đến bây giờ cũng coi như có chút danh tiếng. Lần viết tốt nhất là một bài hát đã lọt vào top 3 ca khúc Hoa ngữ, cho nên Mễ Chu không cần tìm việc cũng không sao, ở nhà gõ gõ bàn phím, đàn đàn dương cầm, một tháng viết ra một hai bài hát, nuôi sống bản thân là không có vấn đề gì.
Bạn học Mễ Chu hiện tại đang ở phòng 2201, tòa nhà B, tiểu khu Jose, sinh hoạt tự cấp tự túc, vô cùng khoái hoạt.
Trịnh Viễn, nam, 30 tuổi, tốt nghiệp trường quân đội, sau đó tự học máy tính, cũng lấy được bằng tin học. Bất quá mười mấy năm nhân sinh trước đó Trịnh Viễn cũng có thể tính không phải là người tốt, bởi vì ba hắn đã từng lăn lộn trong giới hắc đạo, vào sinh ra tử nhiều đến mức đếm không nổi, cộng thêm trường quân đội đã rèn luyện cho Trịnh Viễn một thân chính khí nghiêm trang.
Có điều không lâu sau, lão đại mà Trịnh Viễn đi theo vì muốn đi tìm hạnh phúc cho bản thân mà phất tay một cái đem tổ chức giải tán, cấp cho mỗi người một khoản tiền để họ có thể hảo hảo sống. Với thân phận đặc biệt của Trịnh Viễn, dù sao cũng là người đi theo lão đại đã lâu, cho nên lão đại dùng chút quan hệ tìm cho Trịnh Viễn một công việc, để cho hắn làm quản lý mạng tại nhà.
Trước đây, mỗi ngày trôi qua trong súng đạn, sinh hoạt vội vàng, bây giờ vô cùng thoải mái, sinh hoạt cũng vô cùng tự tại. Trịnh Viễn từ nhỏ luôn thích vẽ tranh, nhưng bởi vì nguyên nhân chính là do sự đặc biệt trong công việc vì thế niềm yêu thích cũng như vậy mà trì hoãn một đoạn thời gian dài. Hiện tại chính là rảnh rỗi, đương nhiên Trịnh Viễn có thể quay lại với niềm yêu thích của mình. Trịnh Viễn muốn kể lại chuyện cũ đã từng trải qua, nhưng đành phải cải danh đổi họ, rồi vẽ lại sự tình mấy năm vừa qua trong hắc đạo, sau đó đưa lên blog.
... Đây chỉ là đưa lên blog không hơn, vừa mới bắt đầu mọi người trong tổ chức đều ngó qua một cái, kinh ngạc thốt lên: "Ôi, Viễn ca quả là có thiên phú a!", "Cái nhân vật XXX là em đúng không? Viễn ca vẽ em đẹp trai quá!".... Trịnh Viễn vẽ nhiều, chân thật nhưng lại không mất hài hước của chuyện trong hắc đạo, hấp dẫn hàng loạt, hàng loạt fan. Blog của Trịnh Viễn mới chỉ trong 3 tháng ngắn ngủi đã thu hút được 8 vạn fans, lực lượng như vậy là quá mạnh, chuyện hơn 10 vạn cũng sớm không còn là mộng tưởng.
Lúc này Trịnh Viễn đang đau đầu vì một chuyện, lúc trước khi giải tán tổ chức có nói, bọn hắn hàng năm đều phải tổ chức một lần tụ hội, đến lúc đó ai cũng phải mang theo vợ – chồng cùng con đi. Hiện tại kỳ hạn một năm đã sắp đến, Trịnh Viễn đừng nói đến vợ với con, đến con khỉ cũng còn không có nữa là.
Mặc kệ chuyện đau đầu, loại chuyện này cũng không thể ép buộc đúng không. Trịnh Viễn nghĩ thông suốt trước sau, hai ngày nay đều nghĩ đến việc đổi nơi ở tốt hơn. Công việc trước đây kiếm không được nhiều lắm nên không có biện pháp, hiện tại truyện tranh hắc đạo của hắn đã được nhà xuất bản chính thức tiếp nhận còn muốn tiếp tục, bản in lẻ đều đã được tái bản nhiều lần, như vậy đã giải quyết được rắc rối về vấn đề tài chính, chuyện tiền bạc từng mắc kẹt hắn cũng đã giao đầy đủ 5 năm tiền thuê nhà.
Vì thế Trịnh Viễn tìm tại tiểu khu Jose tương đối gần công ty mua một cái nhà cũ, tại phòng 2202, tòa nhà B, sinh hoạt tự cấp tự túc.
Chỉ là lúc này Trịnh Viễn còn chưa biết, sinh hoạt của hắn sắp thay đổi, muôn màu muôn vẻ!
=============================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mỗi ngày buổi tối tám giờ đều đã Cập Nhật a...
☆, O(∩_∩)O~~