Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 28



Sau khi về nhà, Mễ Chu tiếp tục chìm đắm trong công việc, trên đường về nhà còn gọi cho Trịnh Viễn một cuộc điện thoại, để cho hắn chuẩn bị sẵn tinh thần, sau đó về đến nhà mình, đem di động để ở bên ngoài, rút dây cáp điện thoại ra, đơn giản là trốn công nhân vệ sinh, toàn bộ công tác chuẩn bị đã hoàn thành.
Bất quá tâm tình của Trịnh Viễn ở cách một bức tường có phần thê lương, đây là cảm giác gì có ai biết không? Có ai biết không!? Quả nhiên đúng là vợ chồng son vừa mới kết hôn, còn chưa ân ái đủ, nhưng một người lại phải vì công tác mà đi đến tận biên cương xa xôi, chưa hoàn thành nhiệm vụ thì còn chưa trở về!!!
Ở đây không thể không khen ngợi sức tưởng tượng của Trịnh Viễn, nghe nói họa sỹ truyện tranh không có mấy người bình thường.... Đương nhiên, những lời này không phải là kỳ thị gì cả, nếu như xét trên phương diện suy nghĩ của một người bình thường mà nói, làm sao có thể vẽ ra những hình ảnh kỳ lạ như vậy? Cho dù 'Phong Cực' Trịnh Viễn đã từng trải qua nên có thể hồi tưởng dễ dàng, nhưng mà 'Thiên phàm quá tẫn' này lại mang theo màu hồng phấp phới như thế.... Giải thích như thế nào....
Lúc này trịnh viễn có thể đem Mễ Chu ở bên cạnh chỉ cách mình có một bức tường mà đem người ta tưởng tượng thành 'sung quân biên cương', thể hiện hắn đang ôm ấp con tim mong manh của thiếu nữ, ngay cả khi ngồi vẽ 'Phong Cực' cũng đã suy nghĩ, hay là chuyển sang mảng truyện tranh thiếu nữ thì như thế nào?
Dựa theo suy luận logic của Khưu Tuyền, y nhất định sẽ nói, "Đại thàn, anh chắc chắn, tuyệt đối chắc chắn đã mắc chứng tâm thần phân liệt cùng chứng vọng tưởng, nếu anh không có bệnh, người có bệnh nhất định là tôi."
Mễ Chu vội vàng làm việc, khiến cho Trịnh Viễn cảm thấy rất cô quạnh tịch mịch a. Hắn bắt đầu ngồi ngâm cứu những lời Tề Hải cùng hắn nói, mình không thể ghen tị với một đống nhạc cụ không có sinh mệnh a, .......... Khoan đã, có cái gì đó không đúng.
Trịnh Viễn trầm tư suy nghĩ, rồi ngồi bật dậy, không ý thức được khuôn mặt của mình lúc này có bao nhiêu ngu xuẩn như mặt ông chồng già, hắn gọi điện thoại cho Tề Hải, Tề Hải cũng nể tình, tút tút hai tiềng liền tiếp điện thoại.
"Tề Hải, tôi hỏi anh," Trịnh Viễn chẳng muốn hàn huyên gì, đi thẳng vào vấn đề cốt lõi, "Trước kia, khi Mễ Chu làm việc, là tình huống như thế nào?"
"A ha, cậu ấy tiến vào chu kỳ công việc?" Trong giọng nói của Tề Hải rõ ràng là đang vui sướng khi thấy người gặp họa, "Sẽ là không đi ra ngoài, nếu anh dám làm phiền, cậu ấy sẽ đánh thẳng tay không thương tiếc."
"Trước khi hoàn thành có chủ động ra ngoài không?"
"Có a, hai ba ngày sẽ mò ra một lần."
"Vậy mỗi sẽ không ăn uống gì chứ?"
"Đương nhiên là có ăn a, nhưng ăn rất ít," Tề Hải nhảy dựng lên, "Trịnh Viễn, sao hôm nay tự nhiên lại nói mấy cái thứ vô nghĩa ấy làm cái gì? Rốt cục có chuyện gì xảy ra?"
"Tôi biết rồi." Trịnh Viễn nhanh chóng khôi phục khí chất thâm trầm, sử dụng ngữ khí "Đại gia không thèm nói cho ngươi biết" nói xong liền cúp máy.
Trịnh Viễn cuối cùng cũng sáng tỏ không đúng chỗ nào.
Mễ Chu không cho Trịnh Viễn quấy rầy, Trịnh Viễn đành vểnh tai nghe ngóng động tĩnh, không đi làm cũng không ra ngoài, mỗi ngày làm nhiệm vụ như trước kia. Rốt cục đến ngày thứ ba, Mễ Chu vẫn chưa ra khỏi nhà, Trịnh Viễn hết kiên nhẫn, cầm chìa khóa đi vào.
Kết quả, vừa vào trong nhà là một mảnh yên lặng, đi ngang qua phòng bếp cũng không thấy dấu vết nấu ăn, Trịnh Viễn gấp gáp cuống cuồng, cơ hồ là xông vào phòng làm việc, Mễ Chu của hắn sẽ không chết đói chứ!!!!!
May mắn, Mễ Chu chỉ là ngủ thiếp đi, đầu chôn trong một đống giấy tờ ngủ ngon lành, chẳng qua tư thế ngủ có phần kỳ quái, nếu mấy tiếng nữa mà thức dậy cả người sẽ rất đau.
Trịnh Viễn bế Mễ Chu đi vào giường, như vậy mà y vẫn không tỉnh, trên người vẫn là bộ quần áo từ ba hôm trước, hắn giúp Mễ Chu sắp xếp lại phòng làm việc một chút, không dám vứt cái gì, chủ sợ khi Mễ Chu tỉnh dậy lại không thấy đâu.
Nhìn giỏ đồ ăn vặt đã trống trơn, Trịnh Viễn chạy vội ra khỏi nhà mua đầy một xe các thứ Mễ Chu bình thường thích ăn, bất quá những đồ có nhiều dầu mỡ được loại bỏ, các loại hoa quả vỏ cứng ít nước nhưng lại nhiều vitamin, sau khi trở về lại giúp Mễ Chu làm đồ ăn, nếu sau khi Mễ Chu tỉnh lại mà đã nguội, có thể đem hâm lại cho nóng.
Cuối cùng Trịnh Viễn vào trong phòng ngủ nhìn Mễ Chu, nhìn quần áo lôi thôi lếch thếch, tóc tai bù xù, trên tay còn cầm bút máy, chỉ có khuôn mặt là sạch sẽ, giống hệt như học sinh cao trung ôn tập mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Trịnh Viễn nắm lấy bàn tay của Mễ Chu đặt lại trong chăn, lại lưu luyến nhìn ngắm vài lần, sau đó đi ra phòng khách, gọi điện thoại cho Khưu Tuyền.
"Khưu Tuyền, lịch hoàn thành công việc của Mễ Chu là khi nào?"
"A......" Khưu Tuyền mơ mơ màng màng, như vừa mới tỉnh ngủ, "Hai tháng a...."
"Nhưng sao tôi lại cảm thấy cậu ấy đang liều mạng làm việc a." Trịnh Viễn nhíu mày, nghĩ lại mấy ngày qua, "Ăn ít cơm, không thèm ngủ, không đi ra ngoài, tôi cảm thấy không quá đúng."
"Ách..." Người luôn ba hoa chích chòe như Khưu Tuyền cũng kẹt miệng, "Có thể đây là phong cách làm việc của Mễ Chu."
"Không, tôi đã hỏi bạn của cậu ấy, nói rằng lúc làm việc cậu ấy cực kỳ liều mạng, nhưng cũng không đến nỗi bạt mạng như lúc này."
"...........Đại thần, cái này không phải là quá dễ lý giải sao,"Khưu Tuyền dám chắc trong đầu Trịnh Viễn đã có câu trả lời, chẳng qua là không muốn nói ra mà thôi, cú điện thoại này chẳng qua là để cho Khưu Tuyền giúp đỡ moi cái đáp án đấy ra, "Là vì đây là ca khúc cho 'Phong Cực' mà thôi, cho nên Mễ Chu vô cùng, vô cùng cố gắng, tất cả không phải vì đại thần hay sao?"
".........." Trịnh Viễn cầm điện thoại, khó nói thành lời, "Khưu Tuyền, cậu nghĩ Mễ Chu là một fan điên cuồng như thế sao?"
"......... Nghe anh nói như vậy, thật đúng là không có." Mễ Chu ngưỡng mộ đại thần thì Khưu Tuyền cũng biết, nhưng mà có nghe nói Mễ Chu đã sưu tập được tất cả các bản truyện tranh của đại thần, hơn nữa bản nào cũng có hai quyển. Điều làm Khưu Tuyền hoảng sợ, đó là có một lần ngồi nói chuyện phiếm với Mễ Chu, vô ý đề cập đến một cuốn truyện tranh, Mễ Chu đã quen thuộc cuốn truyện ấy đến mức mỗi một mặt tranh đều có thể nhớ được câu thoại, khiến cho Khưu Tuyền cảm thấy có phần khủng bố.
"Tôi có cảm giác loại thích này của Mễ Chu giống như một thói quen vậy."
"Vậy anh có thấy......"
"Cậu nói," Trịnh Viễn rốt cục nhắc đến vẫn đề chính, "Nếu tôi không phải là đại thần, chỉ là hàng xóm của Mễ Chu thôi, lúc này chúng tôi đang yêu, nếu Lộ Mang cũng nói hắn thích Mễ Chu, cậu cảm thấy Mễ Chu sẽ thích người nào?"
"........." Nghe xong giả thiết này, thật lâu Khưu Tuyền vẫn không nói chuyện, y đang gào thét ở trong lòng, đại thần, anh là đồ TM đẹp trai lạnh lùng, có thể ghen tuông với chính mình, trong thiên hạ chỉ sợ không có người thứ hai a, đây là cái thể loại logic ở hành tinh nào hả!!!!!!!!!!
"Đại thần, cái việc hoài nghi này của anh thật sự.........." Khưu Tuyền nói mà chẳng có chút khí lực, không nghĩ tới khi yêu đương, đại thần chẳng khác nào mấy đứa con nít ranh, bà mụ đã ẩn vào trong người hắn thuộc tính đần đần, mỗi khi đụng đến Mễ Chu sẽ phát tác, "Anh và đại thần vốn là một người a."
"Không, tôi đang nói giả thiết." Trịnh Viễn vẫn ngang ngược, cố gắng ép Khưu Tuyền cho ra một đáp án.
"Đại thần, tôi hiểu ý tứ của anh." Khưu Tuyền thở dài một hơi, đem phân tích của mình nói ra, "Anh có thấy rằng, thích của Mễ Chu đối với anh là việc rất bình thường, là một loại cảm giác ỷ lại, nhưng thích đối với Lộ Mang, chỉ là một dạng thích mơ hồ trong đầu óc, anh nghĩ rằng, nếu Lộ Mang không phải anh, hơn nữa còn là người xuất hiện trong cuộc sống của Mễ Chu, Mễ Chu sẽ không nói hai lời mà đá anh, chạy theo thần tượng của cậu ấy, đúng không?"
"Ừ!"
"Ừ cái rắm a!!!!!!!!!!!" Khưu Tuyền rốt cục cũng xù lông, một cước dẫm tan ghế nhựa, bộ dáng thấy chết không sờn gào hét, "Ghen với cả chính bản thân mình? Đại thần, anh không còn chuyện gì để nói nữa hả? Nói cho cùng thì ván đã đóng thuyền, Mễ Chu là người chung tình như thế thì anh sợ cái gì, hơn nữa anh còn là đại thần, đại thần cũng là anh, anh ngày ngày ngồi tưởng tượng ra một tình địch như thế không mệt à? Không mệt à????????"
Trịnh Viễn không nói lời nào, ngồi im re nghe Khưu Tuyền mắng, "Nếu anh lo lắng thì đi tìm Mễ Chu nhà anh mà hỏi, 'nếu đại thần cùng anh chỉ có thể chọn một, em chọn ai?', nếu Mễ Chu nhà anh ngoan ngoãn bình tĩnh nói 'đương nhiên là anh rồi', anh liền thuận thế mà nói anh là Lộ đại thần, nếu mà Mễ Chu nhà anh mà lại lo sợ, do dự nói.... Đại thần? Đại thần? Anh nói gì đi? Anh đừng làm tôi sợ a! Mễ Chu nhà anh tuyệt đối không có do dự đâu! Căn bản là không có loại tình huống thứ hai xảy ra a!!!!!!"
Trịnh Viễn nhanh nhẹn cúp điện thoại, khôi phục thái độ bình thường trong quá khứ.
Khưu Tuyền nói ra điểm quan trọng, bất quá biện pháp mà y nói ra Trịnh Viễn không muốn sử dụng, trong lòng hắn đã có cách của mình.
Lúc này Trịnh Viễn nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến thanh âm sột xoạt, khi mở cửa liền thấy Mễ Chu đang dụi dụi mắt, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ.
"Em dậy rồi."
"Vâng...." Mễ Chu nhìn nhìn đồng hồ, đã 9 giờ tối, như vậy mình đã ngủ 7 giờ rồi.... Vừa nghĩ đến đây, Mễ Chu nhảy vút ra khỏi ổ chăn, đang muốn lao đầu vào phòng làm việc, lại bị Trịnh Viễn ngăn lại.
"Viễn ca....." Mễ Chu ngẩng đầu, mở to mắt, lại là biểu tình vô cùng ủy khuất.
"..........Nhìn anh như vậy cũng vô dụng!"
".........Viễn ca, anh tốt nhất!"
"Thế cũng vô dụng."
Trịnh Viễn mạnh mẽ lôi Mễ Chu vào phòng tắm, không thèm cởi quần áo mà cứ thế mở voi sen, cho dù là nước ấm, nhưng bị bất ngờ, Mễ Chu vẫn không nhịn được mà run lên.
"Cứ mỗi lần em làm việc là lại không cần mạng nữa phải không?" Thanh âm của Trịnh Viễn ở trong phòng tắm vô cùng có hiệu quả dội lại, càng có vẻ đặc biệt khí thế, "Anh nghĩ là không biết sắp tới em có thể chết ở trong nhà hay không?"
".......Viễn ca, anh đừng tức giận mà......." Mễ Chu cũng biết mình sai, lôi kéo tay áo Trịnh Viễn tỏ vẻ vô cùng áy náy, vô cùng hối hận, "Em chỉ là sốt ruột quá thôi."
"Mễ Chu, lần trước anh cũng nói với em rồi, em không thể cứ tiếp tục làm xằng như vậy được. Bây giờ em còn trẻ, thân thể còn chịu nổi, nhưng về sau thì sao, khi em có tuổi rồi, thói quen xấu lúc còn trẻ lưu lại trên cơ thể bao nhiêu là bệnh, lúc đó người chịu khổ chính là em thôi!"
Được Trịnh Viễn tận tình khuyên bảo, Mễ Chu ngẩng đầu nhìn hắn, bộ dáng khổ sở muốn khóc, "Viễn ca, về sau em sẽ không như vậy.... Anh cũng đừng nhìn em như thế... Trong lòng em cũng không thoải mái...."
"Được rồi, em cũng đừng áy náy," Trịnh Viễn thấy vẻ mặt Mễ Chu như vậy liền đau lòng, nhưng vẫn mặt lạnh nói, "Tắm đi, tắm xong anh đưa em đi ra ngoài đi dạo một chút, nếu đói bụng thì ăn cơm trước."
Bây giờ, Mễ Chu ngoan ngoãn gật đầu, bộ dáng nghe lời lại khiến Trịnh Viễn mềm lòng.
Đang kỳ cọ dở chừng, Mễ Chu đột nhiên đưa ra đề nghị.
"Viễn ca, chúng ta đi hát karaoke đi!"
".... Hửm?!" Trịnh Viễn do dự, "Muốn đi lắm sao?"
☆, ψ(▼ω▼) ?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vằn thắn. . . . . . Ta nghĩ muốn ăn. . . . . .