Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 4



Cho dù Mễ Chu uống rượu, nhưng khi ngón tay ấm áp của Trịnh Viễn đặt trên môi y nhẹ nhàng vuốt, toàn bộ thân thể Mễ Chu căng cứng lại, môi run run, suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi của chính mình.
Trời sinh Mễ Chu là một kẻ HOMO, lúc ấy bẻ cong được Tề Hải ngoài cao hứng còn có cả áy náy, người ta hoàn toàn là một hài tử lương thiện, đã từng kết giao bạn gái, điều kiện cũng không tệ, con người hoạt bát hướng ngoại, người mình thích từ phổ thông đến giờ vẫn chỉ là mình hắn, trong lòng Mễ Chu có thể thoải mái được hay sao?
Bất quá Mễ Chu có một chút cao ngạo, sau khi biết được khuynh hướng tình dục của chính mình, cho đến nay người trong lòng của Mễ Chu chỉ có duy nhất một mình Tề Hải. Tuy nhiên Mễ Chu đã từng này tuổi, không còn là một tiểu hài tử nữa, nhưng y vẫn cảm thấy rằng phải toàn tâm toàn ý mới tốt.
Tình yêu hoàn mỹ nhất với y đó là tình đầu và tình cuối là một.
Nhưng điều này không hề nói lên rằng Mễ Chu là một kẻ đầu gỗ, y thực sự ngây thơ, Trịnh Viễn mới chỉ chạm vào môi như thế mà đã thẹn thùng đỏ bừng khuôn mặt. Không phải Mễ Chu nghĩ linh tinh gì đâu, chỉ là ngây thơ quen rồi, không có cách thay đổi.
Trịnh Viễn cân nhắc nhìn vẻ mặt tươi cười ngây thơ của Mễ Chu hơn nửa ngày, Mễ Chu mới từ trong mộng tưởng về lại với hiện thực, y đột nhiên nhận ra chính mình từ nãy tới giờ cứ u u mê hê chẳng nghe rõ Trịnh Viễn đang nói cái gì, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn vì cả kinh mà trở thành trắng xanh.
"Viễn ca, kia, cái kia... tôi là ... đồng... đồng tính luyến ái, anh... anh không thấy... ách... ghê tởm sao?"
Ghê tởm?
Trịnh Viễn hai tay để lên bàn, chống cằm, hắn thực sự suy nghĩ vấn đề này.
Lão đại của mình là một kẻ đồng tính, bạn của lão đại cũng là người đồng tính, việc đắc ý nhất của lão đại cũng lại là trở thành người đồng tính, thực ra nếu có cảm giác ghê tởm thì đã sớm chết vì ghê tởm rồi.
Chỉ là chưa bao giờ ghê tởm qua thôi, đôi khi Trịnh Viễn đã nghĩ rằng với cái trình độ suốt ngày bị HOMO vây quanh như vậy, mình có thể hay không là một người đồng tính.
Bất quá Mễ Chu không biết Trịnh Viễn trong lòng đang suy nghĩ cái gì, nhìn biểu tình nghiêm túc trên mặt Trịnh Viễn, Mễ Chu có cảm giác chẳng lành, y cho rằng y khiến cho Trịnh Viễn ghê tởm đến cực độ. Trịnh Viễn tiện thể bồi y ăn bữa cơm này chẳng qua do quán không còn chỗ trống, chính mình lại lôi kéo người ta không ngại ngùng chút nào cả. Lại còn nói đông nói tây nhiều như vậy, nếu đổi lại là người khác, có khi đã sớm mất kiên nhẫn rồi.
Quá vài phút Trịnh Viễn đều không mở miệng nói gì hết, Mễ Chu cho rằng Trịnh Viễn đang muốn bỏ đi, vội vàng giúp hắn trải thảm, "Viễn ca, cảm ơn anh đã cùng ăn cơm với tôi, chuyện tôi vừa nói.... Anh vẫn là nên quên luôn đi, à... nếu anh có việc gấp cứ đi trước nha, tôi không sao..."
"Tôi không có bận rộn gì."
"Ơ?"
Trịnh Viễn trả lời lưu loát rõ ràng, trực tiếp lôi Mễ Chu từ trong mộng trở về, chẳng lẽ hắn không phải sao, ngồi im thin thít từ nãy đến giờ, hiện tại tại sao lại nói không muốn rời đi?
Chỉ cần liếc qua một cái đều có thể phát hiện Mễ Chu cùng Trịnh Viễn hoàn toàn không hiểu nhau, kỳ thật, khi Trịnh Viễn lấy tay chống cằm nhìn thẳng vào người khác thì ý muốn nói là: "có điều gì thì cứ nói ra đi, tôi vẫn luôn nghe."
"Tôi đưa cậu về nhà!"
Thu dọn thức ăn trên bàn, Trịnh Viễn kéo Mễ Chu đứng dậy, tay trái ôm bánh ngọt, tay phải kéo Mễ Chu, cứ như vậy đi thẳng ra bãi đỗ xe. Đến bãi đỗ xe hắn mới sực nhớ, hôm nay không có lái xe tới.
Trịnh Viễn bỗng cảm thán, nếu như vừa nãy mình lái xe tới thì có phải tốt không? Trịnh Viễn suy nghĩ, đầu tiên sẽ để Mễ Chu ngồi ở nghế phó lái, nhân lúc đèn xanh đèn đỏ còn có thể đùa giỡn một chút, kết quả là bản thân mình ngay từ đầu đã không lái xe tới.
Không có biện pháp, đành phải trở về, Trịnh Viễn kéo kéo Mễ Chu đằng sau, lại không được, không hề nhúc nhích. Mễ Chu uống nhiều nhưng không hề ầm ĩ, không náo loạn, không nhảy nhót, ngoan ngoãn nằm úp sấp trên lưng Trịnh Viễn, một cơn gió khẽ thổi qua, thân thể Mễ Chu run lên nhè nhẹ, rụt đầu tiễn vào hõm cổ của Trịnh Viễn.
Trên lưng Trịnh Viễn là Mễ Chu nên di chuyển được rất chậm, cũng không phải do Mễ Chu nặng, chẳng qua là do Trịnh Viễn thích đi thong thả như vậy, giống như là mấy cụ già đang tản bộ hai bên đường, đương nhiên mong mọi người không cần quan tâm cụ già đang mang trên lưng người sống này.
Trịnh Viễn cảm thấy được hơi ấm từ trên người Mễ Chu, hơi thở của y len theo khe hở của cổ áo len lỏi vào trong ngực, thật ấm áp.
Quãng đường cũng không xa cho lắm, đi vài bước Trịnh Viễn cùng Mễ Chu đã về đến nhà. Lục trong túi của Mễ Chu để tìm chìa khóa, mở cửa phòng, lau mặt cho Mễ Chu, thay áo ngủ rồi mới ném y lên giường.
Đi đến phòng bếp, trịnh viễn nấu chút canh giải rượu. Mặc dù ở trong phòng bếp của người khác nhưng lỗ tai vẫn phải dựng thẳng, nghe ngóng âm thanh trong phòng ngủ, sợ Mễ Chu sơ xuất một cái lại lăn từ trên giường xuống đất.
Trịnh Viễn nhìn chằm chằm cái nồi đang sôi không ngừng nổi lên những bọt khí nhỏ, suy nghĩ một chút, sau đó vặn nhỏ gas xuống, đi ra cửa về nhà mình cầm cuốn truyện tranh đi đến. Đây là cuốn Mễ Chu tha thiết mong muốn mãi mà chưa đạt được.
Tắt lửa, đổ canh giải rượu vào bát, lấy giấy viết vài câu rồi đặt ở phía dưới, dặn Mễ Chu nếu tỉnh lại thì phải uống hết canh. Sau đó Trịnh Viễn thuận tay cầm bút, hạ bút ký tên vào trang sách, chúc Mễ Chu sinh nhật vui vẻ, Lộ Mang.
Cuối cùng, Trịnh Viễn mở cửa phòng ngủ của Mễ Chu, nhìn qua một chút, Mễ Chu ngủ an ổn rồi, không nhúc nhích cũng không nói gì, Trịnh Viễn nhìn một hồi, quyết định về nhà, hiện tại không cần lo lắng, sau đó nhìn lại, hắn đã có thể nói không chính xác.
Trước hết đi một vòng quanh nhà Mễ Chu, bên cạnh phòng ngủ là thư phòng, trong thư phòng có một giá sách thật lớn, gần như chiếm một nửa gian phòng, từng tầng từng tầng đều là truyện tranh của Lộ Mang.
"Truyện tranh của tôi cũng không giữ được nhiều như vậy đâu".
Trịnh Viễn than thở một câu, nhìn kỹ lại, mới phát hiện mỗi bộ truyện tranh đều đủ quyển, thậm chí tất cả các quyển đều có nhiều bản, những truyện tranh cũ tiếng Nhật, tiếng Anh của Lộ Mang đều có nhiều bản, Mễ Chu cư nhiên sưu tầm đầy đủ. Giá sách xếp thành một dãy dài, vừa khí thế, vừa đồ sộ.
Có vẻ như Trịnh Viễn đối với chuyện này vô cùng đắc ý, khi xoay người đi vào phòng bếp trên mặt vẫn mang theo ý cười, phòng bếp trong nhà Mễ Chu có vẻ như được sử dụng khá nhiều, sách dạy nấu ăn cũng không ít, xem ra Mễ Chu chắc là biết nấu ăn rồi.
Nhưng tại sao sinh nhật mình còn phải ra ngoài ăn làm gì? Chẳng phải tự mình nấu ăn như vậy sẽ càng ý nghĩa hơn sao?
Trịnh Viễn dồn tất cả suy nghĩ trong lòng của mình lại, quyết định đợi khi nào Mễ Chu tỉnh lại rồi hỏi. Sau khi đã đi dạo chán chê, hắn xoay người về nhà, men theo tường nhà mà đi ra cửa, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra về.
Trước khi đi ngủ, Trịnh Viễn xem xét qua blog một lần, nhìn đến thời gian vừa nãy cùng Mễ Chu ăn cơm, có thêm trạng thái trên blog.
"Người ấy thật sự không tới..."
"Cảm ơn Viễn ca đã đi cùng tôi☆⌒(*^-゜)"
Trịnh Viễn để điện thoại xuống dưới gối, trong đầu suy nghĩ đủ thứ chuyện, nhưng mà vừa rồi mới giúp Mễ Chu thay quần áo, thắt lưng nhỏ nhỏ, da dẻ trắng nõn, đường cong mềm mại, mọi thứ khắc sâu trong đầu, xua mãi không đi. Cứ như vậy đã khiến miệng lưỡi Trịnh Viễn khô nóng đến lợi hại
"Trời ạ..."
Trịnh Viễn không ngủ được, bật dậy một cái, lấy một ly nước lạnh, một hơi uống hết, như vậy mới có thể đem xao động trong lòng áp chế xuống một chút, Trịnh Viễn hơi nhíu mày.
Bản thân mình từ trước đến nay về phương diện này đâu có nhu cầu cao, nếu nói là lãnh đạm cũng không quá đáng. Ngày trước cũng từng giúp lão Đại thay y phục, đâu chỉ làm một hai lần, nhưng cảm xúc như thế này, là lần đầu tiên cảm giác được.
Trịnh Viễn nằm úp sấp trên giường một hồ, khi trời gần sáng cuối cùng cũng mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi. Kết quả là còn chưa kịp ngủ say đã bị tiêng đập cửa "thùng thùng" đánh thức.
"Viễn ca!! Viễn ca!!"
Nếu như là sinh hoạt trước kia của Trịnh Viễn, hắn có thể nhanh chóng khôi phục bộ dáng tỉnh táo sau khi tỉnh mộng, nhưng một khi đã lười nhác quá lâu, Trịnh Viễn dần dần trở nên lười biếng. Giống như muốn đem mười mấy năm sinh hoạt không được thoải mái kia bù lại.
Sau khi người bên ngoài gõ cửa chán chê, Trịnh Viễn mới nhận ra người vừa gõ cửa là Mễ Chu, sau đó lại chậm rãi đi ra ngoài, mặc thêm áo ngoài, lấy tay cào cào lại mái đầu tổ quạ, lảo đảo đi ra ngoài mở cửa.
"Viễn ca! Anh xem, xem... Truyện tranh!!"
Mễ Chu mừng rỡ đến mức nói năng không lưu loát, Trịnh Viễn vừa ra mở cửa, Mễ Chu gần như là nhào tới. Trịnh Viễn theo bản năng giang hai tay, mới phát hiện đứa nhỏ này ở bên ngoài chịu lạnh một hồi lâu. Mặc dù ở hành lang cũng ấm, nhưng với cái quần ngủ mỏng tang tại nơi này, biến hành một thân lạnh lẽo.
Nếu biết hắn vui đến mức mất đi lí trí như vậy không tặng cho y nữa.
Trịnh Viễn trong lòng nhớ lại, nhưng nhìn thấy nụ cười ngây ngô của Mễ Chu, bản thân mình cũng không nhịn được mỉm cười.
"Viễn ca, ngày hôm qua là anh đưa tôi về nhà đúng không? Cuốn truyện tranh này làm sao mà có???"
"Cái này..."
Trịnh Viễn giờ mới nghĩ đến vấn đề này, nếu nói là nhặt được ở ban công... Đừng nói đến Mễ Chu, đến Trịnh Viễn cũng không tin nổi cái lí do này, vì thế hắn mở miệng nói: "Tôi xem trong hộp thư của cậu có một bưu kiện, sau đó mở ra, thì thấy quyển truyện tranh này."
"Có người gửi...?" Mễ Chu cũng cảm thấy mông lung, y gãi đầu, người nào sẽ cho mình món quà quý giá như vậy, người này còn cùng Lộ đại thần quen biết nữa.
Làm sao có thể có người như vậy... hắn không biết aaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!
Nhìn Mễ Chu sắp đem tóc nhổ hết, Trịnh Viễn vội vàng gửi cho Khưu Tuyền một tin nhắn, chưa tới 5 phút sau, Mễ Chu nhận được một cuộc điện thoại.
"Xin hỏi đây có phải là anh Mễ Chu không ạ?" Âm thanh của Khưu Tuyền vừa nghiêm túc lại vừa trang trọng, "Tôi là biên tập viên của Lộ Mang, tôi muốn thông báo với anh một việc, chúc mừng anh đã trở thành độc giả may mắn, truyện tranh mới nhất của Lộ Mang đã được ký tên có lẽ đã được chuyển đến tay anh từ hôm qua, hy vọng anh thích."
".... Thật không?! Từ từ... trước đó có công bố danh sách, nhưng không có tên tôi!!!"
"... Đó là bởi vì có một độc giả vì cung cấp sai thông tin, chúng tôi theo nguyên tắc rút thăm dành cho một người khác, là do chúng tôi lơ là, đã không thông báo cho anh trước."
"Không, không việc gì..."
Mễ Chu cúp điện thoại rồi vẫn còn ngây ngốc, mắt nhìn Trịnh Viễn, ánh mắt như muốn nói lên khát vọng "Anh đánh tôi đi, tát tôi một cái đi, tôi sợ đây chỉ là mơ". Trịnh Viễn nhìn một cái liền hiểu, nhẹ nhàng đi tới, cầm lấy cuốn truyện tranh, dơ tay muốn xé tờ đầu tiên.
"Không cần aaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!" Mễ Chu phóng như bay tới, đem truyện tranh cướp lại, trong nháy mắt lui vài bước, mang theo truyện tranh trốn đến một địa phương an toàn, thần kinh vận động ổn định trở lại, rốt cục cũng tin tưởng, mình không phải đang nằm mơ.
"Làm sao bây giờ..." Mễ Chu cười ngốc nghếch, Trịnh Viễn thấy vậy thì khiếp sợ vô cùng, "Tôi vui muốn chết mất..."
"Ừm..." nhất thời Trịnh Viễn không biết nên làm sao để kéo thiếu niên đang mơ mộng này trở về, "Cậu không đi... thông báo trên blog sao?"
"A đúng đúng đúng!!!!"
Mễ Chu nhún nhảy, Trịnh Viễn cảm thấy sợ hãi, liệu Mễ Chu có cao hứng đến mức quỳ ở đây không, Mễ Chu một điểm cũng không ý thức được mình vẫn đang đứng ở cửa nhà người ta mà nhún nhảy. Trịnh Viễn mỉm cười nhìn y, dù sao cũng chỉ có mình hắn nhìn, Mễ Chu nguyện ý nhảy liền một hồi.
"Viễn ca, hôm nay tôi rất cao hứng, đây là món quà tuyệt vời nhất trong ngày sinh nhật. Hôm qua anh đi cùng tôi, hôm nay đại thần chúc mừng tôi, hôm nay mời anh ăn cơm tôi nấu được không?"
Cả hai người cậu muốn cảm ơn đều là tôi, Trịnh Viễn nói thầm, nhưng nghĩ lại, dù sao cơm cũng vào bụng mình, chẳng thiệt thòi chút nào, đối với lời mời của Mễ Chu, Trịnh Viễn gật đầu.
"Nhưng mà hiện tại tôi phải đi làm, buổi tối được không?"
"Không, ngại quá, tôi quên mất anh phải đi làm ban ngày." Mễ Chu đỏ mặt buông cánh tay của Trịnh Viễn ra. "Buổi tối cũng được, dù sao lúc nào tôi cũng rảnh, vậy tôi có thời gian chuẩn bị rồi, Viễn ca, anh thích ăn gì a?"
"Đậu tây rang."
"Được, còn nữa không?"
"Đậu tây hầm xương."
"... Được, còn gì nữa?"
"Đậu tây nướng."
Thì ra là Viễn ca thích ăn đậu tây. Không thành vấn đề, nhất định anh sẽ ăn no. Mễ Chu đẩy Trịnh Viễn vào trong phòng, "Vậy anh đi làm đi, buổi tối để bụng đói đi ăn."
"Ừ."
Trịnh Viễn đến công ty một lát, mỹ nữ bộ phận internet vừa mới tới, Trịnh Viễn uể oải nằm ghé vào trên bàn, đêm qua ngủ không ngon, sáng hôm nay lại dậy sớm.... Trịnh Viễn đang muốn chợp mắt một chút, cô gái ngồi bên cạnh hô to một tiếng: "Tiểu Mỹ, vòng cổ của cô thật đẹp nha...", liền nhìn về phía mỹ nữ, sau đó các cô gái trong văn phòng lần lượt đi đến vây quanh.
"Đây là của bạn trai tôi tặng, ngày hôm qua là kỷ niệm một tháng chúng tôi bên nhau, chúng tôi đã đi chơi cả ngày đấy."
Cả ngày.
Trịnh Viễn bị mấy chữ kia làm cho không thoải mái, trong đầu bất tri bất giác nghĩ đến biểu tình thật ủy khuất của Mễ Chu, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, hắn khom người, đi đến mỹ nữ bên cạnh, hào hoa phong nhã đưa tay ra.
"Bạn trai của cô tên Tề Hải đúng không, cô có thể cho tôi xem ảnh chụp của cậu ấy được không?"
☆, Σ( ° △ °|||)︴
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không có gì để nói , cảm thấy thật khó chịu a a a a a....