Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 45



Hạ Ẩn quyết định kéo Khưu Tuyền lại để thẳng thắn nói chuyện chút, hai người không thể cứ mãi không có tiến triển gì như thế này được, một người theo đuôi, một người chạy trốn, nhưng nếu có thể tìm lại được đoạn hồi ức đã mất đi kia thì tốt rồi.
Em rốt cuộc đã ném anh vào chỗ nào trong trí nhớ a!
Hạ Ẩn không nói gì, khuôn mặt vẫn như cũ nhìn Khưu Tuyền, Khưu Tuyền bị nhìn chăm chú đến nỗi lông mao trên người dựng hết cả lên, bất đắc dĩ xoay đầu về phía Hạ Ẩn, nhưng mới nhìn hắn ba giây đồng hồ, liền không thể nhìn thêm mà phải đem đầu quay đi.
"Này....." Khưu Tuyền xoay xoay vặn vặn mở miệng, "Anh làm sao vậy a?"
Hạ Ẩn kinh ngạc nhíu mày, hắn vừa mới nhìn qua đôi mắt của Khưu Tuyền, chỉ là trong nháy mắt, nội tâm hắn thật sự bất an, người cũng đã bắt mang đến đây rồi, nếu Khưu Tuyền vẫn cứ không nhỡ lại, nếu Khưu Tuyền vẫn sợ hãi hắn như chuột thấy mèo thì sao, hắn có thể làm gì.
Nghĩ như vậy, lại nhìn thấy ánh mắt lưu tâm của Khưu Tuyền, Hạ Ẩn thầm nghĩ, cái này có tính là có tiến bộ?
"Anh nói lúc ấy, chúng ta hai người từng quen biết, là thật sự?"
Khưu Tuyền cẩn thận nói ra vấn đề mà mình suy nghĩ đã rất lâu, lúc ấy Hạ Ẩn nói bọn họ quen biết, y còn nhớ rõ, đôi mắt màu hổ phách kia của Hạ Ẩn, hai tròng mắt tựa như một mảnh đại dương, dạt dào tình cảm, nhưng Khưu Tuyền lại đoán không ra, những thứ tình cảm này, từ đâu mà đến.
Hạ Ẩn không nói một lời, Khưu Tuyền biết, đây là bộ dáng không có gì để nói của Hạ Ẩn, chẳng qua y gãi gãi đầu, có chút lo lắng, "Vậy không được a, nếu tôi quen biết anh lâu như vậy...... Ách, anh lại đặc biệt như vậy, tôi nhất định sẽ có ấn tượng a, làm sao một chút xíu gì cùng không có là sao?"
"Bởi vì cậu gặp chuyện nên mọi thứ đã quên hết sạch," Hạ Ẩn thừa dịp Khưu Tuyền tương tư khổ ải mà vụng trộm đi về phía trước vài bước, lúc này khoảng cách giữa hai người không tới một thước, trong phòng mở điều hòa nên không khí vô cùng ấm áp, Hạ Ẩn quấn độc một chiếc khăn tắm cũng không thấy lạnh, nhất là nhìn Khưu Tuyền mặc áo ngủ lười nhác cau mày, nhiệt huyết lại càng trào dâng.
Mặc dù mọi chuyện chỉ là nghe Hạ Ẩn nói, nhưng Khưu Tuyền không suy nghĩ gì liền tin tưởng, y còn nhớ rõ thời điểm mới tới nơi này, có một ngày đi xem một bộ phim của Hạ Ẩn, mỗi biểu tình, mỗi động tác, mỗi lời kịch của hắn đều khiến y rơi lệ đầy mặt. Về sau y có vụng trộm hỏi qua Từ Thương tại sao lại như vậy, Từ Thương giải thích là có thể do trong tiềm thức có một đoạn trí nhớ y cùng Hạ Ẩn đã từng trải qua.
Nhưng đoạn trí nhớ kia là gì, rốt cuộc y đã quên chuyện gì trọng yếu?
Khưu Tuyền suy nghĩ như vậy, ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Ẩn chạy đến trước mặt mình, y kinh hãi, phản ứng đầu tiên là giống nàng dâu nhỏ, túm áo ở trước ngực vào, cố gắng cuộn tròn mình lại.
"Anh, anh, anh đừng có mà xằng bậy a!"
Mặc dù cả hai xấp xỉ tuổi nhau, nhưng so về cao thấp thì Hạ Ẩn cao hơn Khưu Tuyền đến nửa cái đầu, nhất là lúc này, Khưu Tuyền lại núp ở đầu giường, Hạ Ẩn từ trên cao nhìn xuống, muốn xơi tái y là điều vô cùng đơn giản.
"Anh, anh, anh muốn làm cái gì a a a a a a a a a!!!!!!!!!!"
Hạ Ẩn không thèm để ý đến phản kháng của Khưu Tuyền, cư nhiên bế Khưu Tuyền lên, thân thể y không nặng, nhưng loạn xạ vùng vẫy, nhưng lại nhanh chóng dừng lại, chỉ cần khẽ đụng đến lồng ngực kia của Hạ Ẩn, nhiệt độ nóng bỏng kia khiến Khưu Tuyền không dám động loạn vào.
Hắn đem Khưu Tuyền ném lên trên giường bên cạnh, mặc dù nói là ném, nhưng khi buông tay hắn đã khom người, Khưu Tuyền chẳng qua chỉ hơi nẩy người một chút, không đợi y nói thêm cái gì, Hạ Ẩn đã nhanh tay tắt đèn.
"Đi ngủ đi, có chuyện gì để ngày mai nói."
Khi Trịnh Viễn tỉnh lại phát hiện thời gian vẫn còn sớm, vì thế liền vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho bốn người, nhớ đến ba mẹ của Mễ Chu đã ở nước ngoài nhiều năm, nhất định sẽ rất nhớ bữa sáng Trung Quốc, vì thế liền làm bánh rán trái cây, nấu thêm sữa đậu nành, nhìn thời gian không sai biệt lắm, vì thế liền cầm chìa khóa, nhẹ nhàng đi vào nhà Mễ Chu, đem đồ ăn đặt trên bàn.
Vừa mới dọn thức ăn xong, liền nghe thấy âm thanh, nhìn thấy là mẹ Mễ, Trịnh Viễn xoa xoa tay, bảo mẹ Mễ lại ăn sáng, nàng trở lại gọi Mễ Chu và ba Mễ dậy, một nhà ba người cùng Trịnh Viễn ngồi ở bàn cơm.
"Đây là cháu làm?" Mẹ Mễ nhìn một bàn đồ ăn được chế biến cẩn thận, có chút kinh ngạc hỏi.
Bánh rán vàng ươm, vừa nhìn là biết không phải đồ mua bên ngoài, bên trong là rau xanh, lạp xườn, vỏ ngoài lại có hạt vừng đen, vừa ngửi đã thấy thơm.
Sữa đậu nành được Trịnh Viễn lọc cẩn thận, khi ép sữa còn cho thêm bột khoai môn vào, để cho màu sữa trở thành màu tím mờ ảo, khi đặt ở trong chén, đặc biệt ngon mắt.
Bữa sáng vô cùng đơn giản, dễ dàng, từng miếng nhỏ mang theo hương vị quê hương đã thu phục được mẹ Mễ...
Người làm âm nhạc luôn mang một chút phong cách sống tinh tế, huống chi âm nhạc của Mễ Chu lại mang chút phong cách đương thời, mấy năm nay mặc dù ba Mễ, mẹ Mễ không ở cùng, nhưng thường xuyên gửi đồ về cho y, bạn bè về nước cũng sẽ nhờ mang những thứ đồ Mễ Chu thích về giúp, cho nên mấy năm về đây, đối với hướng thẩm mĩ của con trai mình, mẹ Mễ cũng khá rõ ràng.
Bộ dáng của Trịnh Viễn, rõ ràng cho thấy đây không phải là người tinh tế, nhưng từ bữa sáng này có thể thấy được, hắn vì Mễ Chu mà trở nên tinh tế hơn.
Vừa nghĩ đến đây, mẹ Mễ ngồi cạnh Trịnh Viễn vô cùng tự nhiên mà đánh một tiếng 'ợ'.
Ba Mễ có vẻ bình tĩnh hơn, vừa thấy bạn già của mình đã buông vũ khí đầu hàng, trong lòng vẫn nhớ nhiệm vụ của mình là bảo vệ trận địa. Ba Mễ cảm thấy rằng, hai người nếu muốn ở bên nhau, ngoài việc sinh hoạt chăm sóc quan tâm lẫn nhau, quan trọng nhất là phải có tiếng nói chung, đúng vậy, tiếng nói về nghệ thuật!!!
Vì thế, ba Mễ hắng giọng một cái bắt đầu công kích.
"Trịnh Viễn a, tới xướng một bài hát đi."
Trịnh Viễn còn chưa phản ứng kịp, Mễ Chu đã sợ tới mức làm rơi cả đũa, thiếu chút nữa ném vào trong chén sữa đậu nành.
"Sao con lại động tay động chân như vậy?" Ba Mễ ngay lập tức phê bình Mễ Chu.
"Ba, người còn nói con, mới sáng sớm, còn chưa ăn sáng xong ba đã bảo người ta ca hát."
"Ba chỉ là giúp con khảo nghiệm cậu ấy, nhìn xem cậu ấy có tế bào nghệ thuật hay không," ba Mễ đã suy nghĩ tường tận rồi, ngày hôm qua lúc mới gặp mặt đã bắt tay với Trịnh Viễn, vừa mới liếc qua ngón tay ngắn ngủn của hắn, lập tức đoán ra người này không học piano, lại bởi vì đầu ngón tay không có vết chai mà đoán được không phải là người học nhạc cụ giao hưởng, nếu chưa từng học qua nhạc cụ gì, vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất là ca hát mà thôi.
Quá nguy hiểm, ba Mễ đã giẫm lên một quả bom cực đại, Mễ Chu có thể xác định nếu ba mình mà nghe xong Trịnh Viễn hát, chắn sẽ cho rằng, sự tồn tại của Trịnh Viễn, chỉ có một lý do đơn giản, chính là đe dọa sự tồn tại của loài người.
Từ trước đến nay ba mẹ của Mễ Chu có một thói quen đó là không bao giờ đứng trên cùng một chiến tuyến....... Nhìn ông xã mình đang khó xử Trịnh Viễn, tâm tình đồng cảm của mẹ Mễ lập tức dâng lên, ngay lập tức bênh vực.
"Thôi thôi, ăn cơm a, ông bắt người ta hát cái gì?"
Ba Mễ bị bà xã giáo huấn, tâm tình tồi tệ trút giận cắn một miếng lớn bánh rán trái cây.
"Trịnh Viễn a, cháu đừng để ý đến lời của bác trai nói," mẹ Mễ cười ôn hòa, "Ông ấy có một tật xấu, đi đâu cũng muốn khoe mình là con người của âm nhạc, thích gây khó dễ cho người bình thường."
"Bác gái, cháu không trách bác trai."
"Không trách là tốt rồi, cháu đã không trách ông ấy, vậy cười với ông ấy một cái đi!"
"........A?"
"Bác thấy cháu vẫn không vui, quá nghiêm túc, nào nào nào, cười một cái nha!" Mẹ Mễ tựa như tìm được một đồ vật đùa chơi thật thú vị, nói chậm thanh âm, như đang dỗ trẻ nhỏ.
"Bác gái....này....."
"Hát hò đã không, đến cười một cái cũng không được?" Ba Mễ không biết được tiếp máu từ khi nào, lập tức tận dụng mọi cách có thể khi dễ Trịnh Viễn.
Tình huống phát triển quá nhanh chóng, Mễ Chu trợn mắt há hốc miệng một hồi lâu, mới có thể bắt kịp tiết tấu của ba mẹ, nhìn ba mình bắt Trịnh Viễn ca hát, mẹ mình ép Trịnh Viễn cười một cái, Trịnh Viễn cắn một miếng bánh rán trái cây, biểu tình trên mặt mờ mịt, Mễ Chu lập tức bật cười.
"Thôi thôi, ba mẹ, hai người không thấy Viễn ca đã ngốc đơ một chỗ rồi sao!" Mễ Chu cười xông lên giúp Trịnh Viễn giải vây, "Trịnh Viễn không am hiểu ca hát, cũng không có biểu tình phong phú gì, hiện tại đã là ôn nhu nhất có thể, hai người không biết lúc con mới quen anh ấy, vẻ mặt lúc đó, chậc chậc, quả thực có thể đông chết người."
"Vậy con làm sao mà........" Ba Mễ cau chặt mày, vẻ mặt khó hiểu.
"Ba mẹ, hai người có biết cảm giác an toàn như thế nào không? Loại cảm giác này giống như trước đây con còn sống cùng hai người vậy, có thể nổi khùng ở bất cứ đâu, muốn làm gì thì làm, không sợ trời, không sợ đất, đó la vì cái gì, bởi vì có hai người ở bên, con biết, dù trời có sập xuống, con vẫn còn có hai người.
Trịnh Viễn buông đũa xuống, nhìn về phía Mễ Chu, hiện tại Mễ Chu đang cười, nhưng hắn có dự cảm, Mễ Chu có thể sẽ nói điều gì đó vô cùng quan trọng.
"Về sau hai người rời đi, chính xác là hai người bị con làm tức giận mà rời đi, lúc ấy con lại nghĩ, hóa ra có một số chuyện, ngay cả ba mẹ cũng không thể tha thứ cho mình được, vì thế về sau, vô luận là tính tình hay xử sự, con đều đặc biệt cẩn thận."
Ba Mễ, mẹ Mễ thật không ngờ Mễ Chu có thể nói ra chuyện năm ấy, thời gian khổ sở nhất trong cuộc sống gia đình, cũng đã nhiều năm trôi qua, người trong nhà đều ngầm hiểu, không nhắc đến nữa, cư nhiên hôm nay trước mặt Trịnh Viễn, lại một lần nữa nói ra.
"Ba, có lẽ ba cảm thấy được, hai người ở cùng một chỗ, phải yêu thương nhau mới là quan trọng, con không phản đối ý kiến của người, nhưng con thích Trịnh Viễn, con muốn nói với người, có đôi khi, thích một ai đó không cần có lí do, dù cho con từng tưởng tượng ra người bạn đời của con có bao nhiêu hoàn hảo, nhưng khi Trịnh Viễn xuất hiện, trong đáy lòng con có một thanh âm nói rằng, ừm, chính là người đó."
☆, *? ? ')? ? ')*? ? ')*? ? ')
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: còn có tam chương