Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 7



Trịnh Viễn làm rơi đũa xuống "cốp" một cái, Mễ Chu sợ tới mức co rụt cổ, hai mắt tội nghiệp nhìn Trịnh Viễn.
"Cậu đặc biệt thế này sao còn phải tìm cái con bò Tề Hải kia làm gì, chờ bị người ta đá đi sao, kết quả còn bị cái tên kia coi là bất nam bất nữ, cái thể loại này tốt đẹp sao?"
TT^TT có điều đây chỉ là tiếng lòng của Trịnh Viễn đang hoạt động, hắn cực cực muốn đem mấy lời này tống ra ngoài, nhưng lại cảm thấy lời này đả thương người khác nặng nề quá, bây giờ Mễ Chu còn chưa biết cái gì, nếu đã biết thì tốt, tuyệt đối không nên nói linh tinh, sẽ phá hoại hình tượng cao lớn vĩ đại trong lòng Mễ Chu, Mễ Chu là người nặng tình, hắn không nên dại dột tìm chết.
"Là học trưởng của cậu sao? Mau đi đi, không phải tính tình của hắn không tốt lắm sao, đừng làm hắn chờ sốt ruột."
Ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng trong lòng chua xót đến cực điểm, đây là chuyện gì, thời điểm Trịnh Viễn nhìn chằm chằm Mễ Chu, y còn đang vô tư suy nghĩ.... "Hai người gặp mặt ở chỗ nào, có xa không? Để tôi lái xe đưa cậu đi."
Mễ Chu đang suy nghĩ chuyện của Tề Hải vừa xảy ra, Trịnh Viễn lại nói như vậy ít nhiều cũng khiến tâm lý đấu tranh không ít, Mễ Chu thật không chú ý tới, lời lẽ của Tề Hải vừa rồi không hề dễ nghe..... Nói năng khách khí, ngữ khí nóng giận như phun lửa, Mễ Chu nghĩ nghĩ, cũng không biết mình đã chọc tới hắn cái gì, cũng lâu lâu rồi không hề gặp mặt, gửi tin nhắn đều đúng chuẩn mực, cho dù là muốn trêu chọc cũng không có cơ hội.
Duy nhất có chút rắc rồi đó là chuyện sinh nhật, ấy, đúng ra, người không tới là Tề Hải, người nên tức giận đúng ra phải là Mễ Chu chứ, Tề Hải lại hùng hổ như vậy là sao.
Mễ Chu cũng không kịp nghĩ nhiều, áy náy với Trịnh Viễn một chút, nhanh chóng lấy ví tiền, chìa khóa, rồi xoay người bỏ chạy, chạy đến cửa lại quay lại, mở tủ lạnh lấy bánh ngọt mang đi.
"Cậu mang theo cái này để làm gì?" Trịnh Viễn ở phía sau hỏi.
"Tôi.... muốn cũng Tề Hải ăn."
Mễ Chu nói xong câu đó liền xoay người bỏ chạy, trong lòng y vô cùng xin lỗi Trịnh Viễn, người ta ngày hôm qua đã cùng y đón sinh nhật, buổi tối lại chăm sóc cho một kẻ say như chết là mình, làm cho ngươi ta một bữa cơm gọi là cảm tạ, ăn được nửa bữa liền cắp mông đi, về tình về lý mà nói đều quá tệ đi.
Nhưng là chuyện liên quan đến Tề Hải, Mễ Chu không suy nghĩ được nhiều như vậy, thói quen đã trở thành thâm căn cố đế, thời điểm trước kia, Mễ Chu cùng Tề Hải tham gia vào một CLB nhỏ, Mễ Chu chỉ trễ 5 phút Tề Hải đã hơi nhíu mày, đừng nói đến chuyện không gặp mặt mà Tề Hải sẽ càng tức giận hơn.(đoạn này khó quá)
Mễ Chu ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà, thang máy không hiểu vì sao lại không hoạt động, y liền chạy thang bộ, chạy đến tầng cuối cùng, hai mắt cũng hoa lên, mắt cá chân vừa trẹo, suýt chút nữa lăn xuống.
May mà Mễ Chu kịp thời bắt được lan can, giữ được thăng bằng, mới may mắn không để mình lăn xuống, chạy đến dưới lầu, y không quản chân đau, bắt được một chiếc taxi liền nhảy đi lên.
Báo tên khách sạn, xe taxi bắt đầu chạy, Mễ Chu mới thả lỏng tinh thần. Vốn định nhìn xem bánh ngọt có còn nguyên vẹn, sau đó lại cảm thấy mắt cá chân truyền đến cảm giác đau đớn.
Mễ Chu lấy tay đè lại, hẳn là đã sưng, nhưng lúc này tâm tình không ổn định, đau đớn trên cơ thể cũng đột nhiên lùi lại, Mễ Chu dùng hai tay xoa xoa, chỉ một lát cảm giác đã tốt hơn rất nhiều.
Xe taxi dừng lại, Mễ Chu một giây cũng không dám chậm trễ, trả tiền cũng không nhớ đến lấy lại tiền lẻ, hướng chỗ Tề Hải mà chạy, vừa chạy vừa đánh giá khách sạn này, không biết mình có mang theo đủ tiền hay không. Trước kia cùng Tề Hải cũng đã trải qua những chuyện tương tự, lúc ấy Mễ Chu vẫn còn chưa nổi danh, tiền bạc cũng không có nhiều, lúc gọi người ta đến thnah toán, y thiếu chút nữa đã bị Tề Hải bán ở quán bar.
Mễ Chu chạy đến phòng hẹn, phát hiện cửa đóng chặt, bên trong loáng thoáng truyền ra thanh âm nữ nhân khóc, nghe thấy, Mễ Chu lại càng căng thẳng, y lui một bước, xác định tên phòng, sau đó mới giơ tay gõ cửa.
"Tề Hải, em là Mễ Chu."
"Vào đi."
Mễ Chu đẩy cửa đi vào, Tề Hải đang ở bên trong, có điều không phải đang ở một mình, trong lòng hắn đang ôm một cô gái, cô gái núp trong lòng Tề Hải, hai vai hơi run run, giống như đang khóc, nhưng bởi vì dấu mặt trong lòng Tề Hải, Mễ Chu không thấy rõ mặt.
"Mễ Chu, cậu không biết cô ấy sao?" Tề Hải nhịn xuống tức giận, "Nàng là Tiểu Mỹ."
"Không, không biết...."
Là bạn học sao? Mễ Chu nhớ lại, bất quá là bạn học cũng sẽ không biết đi, vô luận là trung học hay đại học, Mễ Chu chỉ tâm tâm niệm niệm duy nhất một người, bây giờ bạn học ở trong trí nhớ, may ra được 10 khuôn mặt, vừa nghĩ đến đây Mễ Chu trong lòng liền chua chát, ánh mắt không tự chủ nhìn chằm chằm mũi chân ngẩn người.
Nhìn đến bộ dáng ấp úng của Mễ Chu, Tề Hải càng tức giận, không biết? Không biết còn gọi người khác đến đe dọa nàng. Nếu y quen biết chẳng phải sẽ cho người đến giết nàng sao. "Cậu thật sự không biết Tiểu Mỹ?"
"Học trưởng, em lừa anh cái này để làm gì? Mà anh cũng biết, em không hề nói dối."
Bộ dáng Mễ Chu đích thực không giống như đang nói dối, Tề Hải càng nghĩ càng buồn bực, vậy cái người kia rảnh rỗi đi tìm bạn gái mình gây phiền toái làm gì? "Đúng rồi, cậu có biết Trịnh...."
Tề Hải vừa mới nói cái họ đã bị mỹ nữ trong lòng ngăn lại. Mỹ nữ kéo thấp đầu Tề Hải xuống, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, "Trịnh Viễn không cho em nói tên của hắn."
"Em sợ hắn làm cái gì? Nói rõ ràng không phải càng tốt."
"Xuất thân của Trịnh Viễn không hề đơn giản." Mỹ nữ suy nghĩ đến thời điểm cái bút máy bay tới mà sợ, "Trước hết đừng nên trêu chọc hắn, nói không chừng gặp phải hắn, chúng ta chết thế nào cũng không ai biết, hôm nay gọi cậu ta đến không phải vì cùng y ngả bài sao."
Tề Hải cân nhắc một phen, rất nhanh nhận ra việc nào quan trọng, hắn vỗ vỗ đầu mỹ nữ, an ủi nàng đôi câu, xoay người đối mặt Mễ Chu.
"Mễ Chu, chúng ta đã cùng nhau gần một năm rồi."
"Chín tháng mười tám ngày." Mễ Chu trả lời nhanh chóng.
"Vậy cậu thích tôi đã bao lâu?"
"Bảy năm lẻ hai tháng."
"Chuyện này.... Cậu có thể đừng thích tôi nữa được không?"
"Tề Hải," Mễ Chu đem bánh ngọt vứt đi, bộ dáng nửa cười nửa không, "Anh nói đây là tiếng người sao?"
Mễ Chu đi một hồi lâu, Trịnh Viễn vẫn còn ngồi tại bàn ăn, cho đến khi đồ ăn đã lạnh, hắn mới từ từ bưng bát đũa, ăn hết sạch sẽ.
Không biết giờ Mễ Chu thế nào.... Trịnh Viễn vừa rửa bát vừa nghĩ, bây giờ Tề Hải gọi cậu đi, khả năng ngả bài rất lớn, tính tình Mễ Chu mềm yếu, không biết có khóc lóc hay không.
Trịnh Viễn càng nghĩ càng phiền toái, rửa xong bát liền ngồi ở ghế sofa một hồi, đột nhiên đứng dậy, muốn đi tới cái khách sạn kia nhìn một cái, mà lại nhớ ra, căn bản mình không biết Mễ Chu đi đến chỗ nào.
Trịnh Viễn gãi đầu, trong lòng không chút nào kiên nhẫn được. Hắn mở điện thoại ra xem, muốn Mễ Chu báo cho mình tin tức gì đó, lại thấy được biểu đồ thống kê blog bên cạnh, Trịnh Viễn mới nhớ tới, còn có một số việc xảy ra.
Nhanh chóng mở máy tính, Trịnh Viễn chán nản mở ra bình luận, may mà bản thân đã sớm đóng chức năng nhắn tin, hộp thư đến ngoài Khưu Tuyền ra không còn ai nữa.
Trịnh Viễn nhìn các bình luận, phần lớn là bạn bè trên mạng suy diễn đủ thứ, có người còn bắt đầu viết những đoạn văn ngắn kể lại câu chuyện lãng mạn giữa Cháo Tiểu Mễ và đại thần đã nhất kiến chung tình.
Đôi khi con người ta quá rảnh rỗi, vô số người muốn theo dõi Lộ Mang, rốt cuộc đây là một người thế nào. Đầu năm nay rất nhiều họa sỹ truyện tranh thất nghiệp, không ít người phải chuyển nghề, số người còn lại quả rất ít, trong khi đó Lộ Mang còn nổi tiếng lên, dễ dàng có thể vượt qua mọi chuyện.
Kỳ thật Trịnh Viễn trước đây đã từ chối trả lời tất cả những câu hỏi có liên quan đến mối quan hệ của mình, là bởi vì truyện tranh của mình dù sao cũng lấy tài liệu từ thực tế, giống như hai ngày trước Trịnh Viễn đã đưa vào chuyện của mình tình huống đỡ đạn cho lão đại, nếu có người quen xem qua, nhất định sẽ nhớ đến chuyện hai năm trước bang Hỏa Long sai người ám sát lão đại Lâm Hiên.
Tuy nhiên Trịnh Viễn đã ròi khỏi con đường hắc đạo, trên người có bao nhiêu viết ố đến khi nào mới có thể tẩy sạch. Trước đó, toàn bộ dè dặt và cẩn thận đều là không đủ.
Trọng yếu là bản thân yên ổn qua ngày, nhưng xem ra bây giờ, chuyện Mễ Chu an ổn qua ngày còn quan trọng hơn. Theo như Khưu Tuyền đề nghị, blog của Lộ Mang này cái gì cũng không được nói, không lâu sau mọi sự chú ý sẽ đổ dồn vào Mễ Chu, đến lúc đó Trịnh Viễn sẽ trở nên thanh nhàn.
Lúc này Trịnh Viễn không hề muốn như vậy, hắn mở ra trang quản lý blog, ở chỗ trống viết vài câu suy nghĩ, ở bên trong đánh ra mấy chữ, không cần náo loạn, sau đó nhấn nút gửi đi.
"Vì cái gì lại muốn chia tay?" Mễ Chu bình thường ngốc nghếch là như vậy, nhưng lúc này, trên người lại đằng đằng sát khí "Là vì cô gái này sao?"
"Mễ Chu, tôi hi vọng cậu tôn trọng Tiểu Mỹ một chút, hiện tại, cô ấy là bạn gái tôi." Dù có chuyện gì xảy ra, nam nhân luôn ở trước mặt người ngoài bênh vực danh dự bạn gái của mình, Tề Hải cũng không ngoại lệ, "Mễ Chu, tôi cũng không phải là đồng tính, lúc đó đồng ý hẹn hò với cậu vì cảm thấy cậu khá biết điều, không phiền toái, lại ngoan ngoãn, mới muốn cùng cậu thử một lần."
"Ừ nhỉ.... tôi đã quên, anh không phải đồng tính."
Thấy Mễ Chu nói vậy, Tề Hải liền cho rằng y đã sáng tỏ, thở dài nhẹ nhõm, biểu tình cũng dịu đi không ít. "Vì sao chúng ta kết giao lâu như vậy, ngoài ôm ấp ra thì chưa hề tiếp xúc sâu hơn, cậu cũng rõ là vì sao đi, tôi luôn luôn cảm thấy mâu thuẫn khi hai nam nhân làm loại chuyện này."
"Chê tôi ghê tởm thì cứ nói thẳng, kìm nén như vậy đã ủy khuất anh rồi."
"....Tôi nghĩ hiện tại đã là lúc thích hợp, cứ kéo dài, đối với cả hai bên cũng không phải là chuyện tốt." Ngón tay Tề Hải không tự giác gõ gõ bàn, "Mễ Chu chúng ta chia tay đi."
"A..., chia tay." Mễ Chu sau khi nghe xong xoay người rời đi, đi đến bên cửa đột nhiên dừng lại, "Tề Hải, thời điểm tôi học trung học đã thích anh, thời điểm ấy tại sao không nói cho tôi biết, anh thích nữ nhân, anh là thẳng, anh cảm thấy được lợi dụng tình cảm của người khác có vui vẻ không, giúp anh giặt quần áo, nấu cơm, mua nước, chép bài, buổi tối chơi cùng anh.... Cái gì cũng đều giúp anh làm, chỉ vì thích anh."
"Mễ Chu...."
"Anh cứ như thế thoải mái hưởng thụ tình cảm ấy, vọng tưởng chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi, ngày hôm nay nếu không nói rõ ràng, có thể anh vẫn tiếp tục hưởng thụ tình cảm ấy, cho đến khi anh tìm được người thích hợp, sau đó liền nhanh chóng một cước đá mảnh tình cảm ấy đi, quang minh lỗi lạc nói, anh là thẳng."
"Mễ Chu, cậu cảm thấy hai nam nhân có thể lâu dài sao?"
"Anh có ý gì?"
"Tôi đúng là thích cậu," Tề Hải nói thẳng "Nhưng là không phải cùng dạng thích với cậu, cậu có biết, nếu cậu là nữ, chúng ta khẳng định sẽ rất tốt đẹp, người nào ngăn cản cũng không thể tách ra, cho nên, Mễ Chu, cậu và tôi không thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, cậu có thể tìm một nam nhân giống mình, cậu còn trẻ, điều kiện cũng rất tốt, chớ đi sai đường, tìm một nữ sinh tốt..."
"Rầm."
Tề Hải vẫn đắm chìm trong thuyết giáo của mình đột nhiên bị một tiếng vang dọa đến, thiếu chút nữa ném bạn gái trong lòng mình đi.
Mễ Chu đem bánh ngọt ném vào thùng rác, thở hổn hển hỏi, "Nói xong?"
"Mễ Chu tôi là muốn tốt cho cậu."
"Tề Hải, chúng ta chia tay thì chia tay, đừng làm cho tôi ghê tởm anh."
Đã đến 12 giờ, Mễ Chu còn chưa về, Trịnh Viễn có phần sốt ruột, ngày hôm nay còn phải giao cho biên tập 2 phần truyện tranh, hắn chưa động vào chút nào (iêu vào nó thế đấy), gọi điện thoại cho Mễ Chu mấy lần, y đều không nghe máy, đến cuối cùng là tắt máy.
10 giờ tối Trịnh Viễn về nhà mình, nhưng vẫn vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh cách vách, kết quả đợi thật lâu sau vẫn không thấy âm thanh mở cửa, cuối cùng vẫn là thiếu kiên nhẫn, lấy chìa khóa xe, muốn ra ngoài tìm thử, vừa mới đi ra ngoài, lại thấy Mễ Chu cuộn tròn ngồi ở cửa.
Mễ Chu co rúm thành một cục tròn tròn, trên người vẫn mặc áo sơ mi từ buổi trưa ra ngoài, hành lang rất lạnh, Mễ Chu núp ở một góc, cũng không hé răng, mãi đến khi Trịnh Viễn đi qua, y mới từ từ ngẩng đầu.
Mễ Chu cũng không khóc, chỉ là cảm giác trong lòng buồn cực kỳ, mỗi nhịp đập của trái tim lại mang đến cảm giác khó chịu, lại không tìm được nơi phát tiết, cho đến khi Trịnh Viễn xuất hiện.
Lúc Mễ Chu thấy rõ Trịnh Viễn, trong lòng y muốn cười một cái, cùng Viễn ca nói chuyện, nhưng tiếng cười còn chưa bật khỏi miệng, nước mắt đã lăn dài, mà còn ngày càng nhiều, lau mãi cũng không hết.
"Viễn ca, tôi..."
"Trước hết đừng nói," Trịnh Viễn đem Mễ Chu đã ngồi dưới đất không biết bao lâu bế lên, "Theo tôi về nhà đi."
☆, o<-<
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: . . . . . . Rõ rành rành thân thủ muốn bình luận, nếu không mộc có động lực a _ (з" ∠)_【 quá ngàn trường bình, cùng ngày càng lưỡng chương ~