Một Hồi Vợ Chồng

Chương 34: Sinh con, tôi không sinh được



Bố cô nói: “Hành Vân, đừng để mất con bé, nó mà đã quyết tâm thì sẽ tàn nhẫn hơn bất cứ ai, con không đấu lại được đâu.”

Úy Hành Vân gật đầu nói: “Đến chết con cũng chỉ cần một mình cô ấy.”

Rất nhiều năm sau, hắn muốn có con, cô lại nói: “Em không thể sinh, anh có thể tìm người khác.”

Hắn tức giận muốn chết, tức giận đến toàn thân run lên: “Nhiễm Tô, em được lắm! Em phải hành hạ anh như vậy mới được sao?!”

=============

Trong nghĩa trang, người đến người đi, đông đúc, đều chỉ vì một nhân vật chính. Nghĩa trang vốn nên yên tĩnh giờ phút này lại khoác lên một tầng khí người náo nhiệt, huyên náo rồi lại rét lạnh thấu xương.

Một hồi lâu sau, cảnh ồn ào náo động rút đi, chỉ còn lại ba người, còn lại gió thu hiu quạnh lạnh lẽo.

“Bà ấy, trước khi ra đi có nói gì không?” Khí phách nội liễm bề ngoài tuy có chút già nua nhưng nhuệ khí và khí thế năm xưa chinh chiến vẫn không giảm.

Nhưng hiển nhiên, cô gái bên cạnh người đàn ông trung niên không hề bị khí thế đó áp bách, ngược lại vẫn mang vẻ lạnh lùng thấm vào lòng người.

“Mẹ nói, nếu có thể quay đầu lại, mẹ thà rằng là một Tô Tử Nhu không lập gia đình.”

Sau khi cô nói xong, người đàn ông đó chấn động, mấp máy môi, khuôn mặt cương nghị lộ ra yếu ớt và vô lực. Một lúc lâu sau, Nhiễm Thịnh Duệ ngắm nhìn cô con gái đã trưởng thành trước mặt, trong mắt lộ ra vài tia bi thương: “Tô Tô, con phải quyết tuyệt với bố như vậy sao? Tô Tô, đó đều là di vật của mẹ con mà, để lại cho bố vài thứ được không?”

Nơi cổ họng thậm chí có vài phần nghẹn ngào, người đàn ông ho một tiếng cũng có thể làm kinh tế Trung Quốc sôi trào lúc này lại cúi đầu cầu xin.

Nhiễm Tô nhìn về phía bia mộ màu trắng của mẹ, trắng như sắc mặt suy yếu của người phụ nữ đó trước khi chết.

“Đốt rồi, đã đốt hết cho mẹ rồi.”

Nghe vậy, Nhiễm Thịnh Duệ mở to đôi mắt, sau đó che ngực khó thở, ông thở gấp đến mức khóe mắt đã ươn ướt.

“Tốt, tốt, tốt, Tô Tô, con không hổ là con gái của Nhiễm Thịnh Duệ ta, quả nhiên đủ tàn nhẫn quyết tuyệt!” Ông lui về phía sau vài bước, giọng nói lại buồn rầu mềm nhũn, “Có thể con không biết, bố không muốn nhất chính là làm mẹ con tổn thương, nhưng bà ấy ra đi, đem theo tất cả cơ hội xoay chuyển của bố. Tô Tô, con làm rất tốt, thật sự rất tốt, lúc này con thay mẹ con trừng phạt bố! Đúng, là bố không xứng, không xứng giữ lại bất kỳ đồ vật gì của mẹ con… Người cũng đã mất, muốn những thứ kia cũng quá muộn đúng không.”

Rốt cuộc, hắn khoát tay áo, tấm lưng lại còng xuống, thân hình vốn cao ráo cương nghị lại có vẻ tang thương không có lực, ông đi vài bước, cuối cùng đã tới nơi cách ngôi mộ một đoạn, gió nhẹ thổi lên những sợi tóc đen trước trán Úy Hành Vân, gương mặt ưu nhã tuấn mỹ càng thêm phong trần tuấn tú, dáng vẻ bất phàm, hắn vẫn đứng đó, không nhúc nhích, chỉ là lẳng lặng đứng đó mang theo nụ cười nhạt, con mắt không rời khỏi Nhiễm Tô, ân cần nhìn cô chăm chú.

Nhiễm Thịnh Duệ và Úy Hành Vân nhìn nhau một cái, Úy Hành Vân lễ phép cúi đầu lên tiếng gọi “Bố”.

Ông nhìn Úy Hành Vân, thật sâu, khóe miệng lại lộ nụ cười phức tạp khó đoán.

“Hành Vân, từ hôm nay trở đi hãy đối xử thật tốt với con gái ta, những thứ khác cái gì cũng đừng đụng vào.”

Nghe vậy, Úy Hành Vân nhíu mày, cảm thấy kinh ngạc, mấp máy môi, cười khổ, hắn đã sớm hiểu bố vợ mình không phải là người dễ qua mặt, hắn không né tránh nhìn thẳng vào ánh mắt phức tạp của ông, thận trọng mà nghiêm túc nói: “Sẽ không, đến chết con cũng chỉ có một mình Tô Tô.”

“Rất tốt, đối xử thật tốt với nó, Tô Tô là một cô gái tốt, nó có sự dịu dàng của nó, chỉ cần con có thể đợi. Nhưng hãy nhớ kỹ, con gái của ta không phải là người không có gai, lòng nó có thể tàn nhẫn hơn bất cứ ai, Hành Vân, con phải tự giải quyết cho tốt… Đừng, đừng để mất con bé.” Sau đó lại không tìm về được.

Nhiễm Thịnh Duệ đột nhiên muốn nói lại thôi, gian nan nói xong, trong đáy lòng lại chảy xuôi một vệt máu sâu, ông lại đưa mắt nhìn ngôi mộ, thở hổn hển mấy hơi thở, sau đó nhắm mắt xoay người rời đi, bước chân nặng trịch như khó có thể dời bước.

Sẽ không, con sẽ không vứt bỏ cô ấy, bởi vì con cũng không thể nào tưởng tượng, mất đi Nhiễm Tô Úy Hành Vân sẽ thế nào.

Suy nghĩ sâu xa, Úy Hành Vân nắm tay thành quyền, cúi đầu, sau đó xoay người nhìn Nhiễm Tô đứng lặng im trước bia mộ, sải bước đi đến gần cô.

Trong nghĩa trang sương mù rất nặng, hắn lại nhìn được rất rõ ràng, bóng lưng của cô, tư thái của cô, từng chi tiết lặng lẽ của cô, hắn nghĩ, hắn sẽ không lạc đường nữa, hắn thật lòng, lần này sẽ không làm gì sai nữa.

Nhiễm Tô vừa định xoay người lại bị rơi vào vòng ôm mạnh mẽ, lồng ngực của hắn đỡ tấm lưng mảnh mai của cô, hô hấp mang theo mùi hương cơ thể cô, hắn nỉ non như nói mê bên tai cô: “Tô Tử, Tô Tử, Tô Tử…”

Hắn gọi tên cô một lần lại một lần, cô thẳng lưng, nhàn nhạt hỏi: “Có việc gì?”

“Không có gì, chỉ muốn gọi em như vậy thôi.”

Chỉ cần em trả lời là tốt rồi, hắn hôn lên đỉnh đầu cô, cảm xúc mềm mại dưới bờ môi hắn, như lớp tơ lụa làm lòng hắn như nhũn ra.

“Tô Tử, sau này anh sẽ không để em cô đơn một mình.” Hắn nắm tay cô, bao vây lấy nhiệt độ cơ thể cô, lưu luyến cọ sát, muốn truyền hơi ấm cho cô.

Bàn tay cô lành lạnh, cũng không có bao nhiệt thịt, làm hắn nhớ tới câu “Mềm mại không xương”, rất mềm rất đẹp, như vậy phù hợp với tay của hắn.

Đột nhiên, một cơn gió mạnh nổi lên, mang theo những hạt cát và bụi bậm, cô nhắm mắt lại, hắn cũng nhắm lại, trong nháy mắt bàn tay đưa lên che mắt cô, muốn vì cô che gió che mưa.

Một giây sau, cô bắt được tay của hắn, vô cùng lãnh đạm bình tĩnh nói: “Có hạt cát.”

“Yên nào, để anh xem…”

Hắn đau lòng nâng mặt cô lên, cẩn thận chu đáo, lại không phát hiện điều gì khác thường, mắt của cô rõ ràng vẫn trong sáng không vẩn đục, bình tĩnh mà lạnh nhạt, hắn nhẹ tay mơn trớn mắt của cô, chỉ nhìn thấy hình dáng thanh tịnh của mình trong mắt cô.

Úy Hành Vân, anh chính là một hạt cát mơ hồ làm đau tôi, muốn quên đi nhưng không phải lúc.

Hắn thấy rõ bóng mình trong mắt cô, không hiểu sao có chút hoảng hốt, chỉ đành dùng môi che tầm mắt của cô, sau đó chôn trong lồng ngực của mình, cô bị vây hãm trong ngực hắn cảm thấy khó thở.

“Tô Tử, mẹ của em ra đi, em còn có anh, còn có cục cưng, con đường của chúng ta còn dài, có thể từ từ bước đi, sau này có lẽ còn có thêm một thành viên khác, không vội, chúng ta còn trẻ, không phải sao? Em không phải chỉ có một mình, anh và con ở bên em, đừng lo lắng chuyện sau này, sau này có anh, có anh ở đây sẽ không để em một mình gánh lấy tất cả.”

Rất nhiều năm sau, mọi chuyện hắn đều giúp cô, hắn làm được, tất cả hứa hẹn hắn đều làm được, trừ lời hứa lúc họ kết hôn, những thứ khác hắn không nuốt lời.

Hắn luôn khát vọng họ có thể có thêm một đứa con gái, gia đình lại có thêm một thành viên, đáng tiếc không biết vì sao, mười mấy năm qua không thể có, hắn không muốn tạo áp lực quá lớn cho cô, nên cũng muốn thuận theo tự nhiên, nhưng cuối cùng vào ngày con trai họ đính hôn, một lần nữa hắn nhắc đến chuyện này.

Đêm đó, triền miên qua đi, hắn ôm lấy cô thắm thiết khát vọng nói: “Tô Tử, chúng ta sinh một đứa bé nhé, tốt nhất là một đứa con gái giống em.”

Cô lại cười buồn bã xinh đẹp, nhàn nhạt trả lời hắn: “Úy Hành Vân, em đã không sinh con được nữa.”

Hắn kinh hãi, vào lúc cô muốn mở miệng, hắn như bị điện giật vội vàng che môi cô, thấp giọng run rẩy nói: “Tô Tử, không sợ, ở tuổi của chúng ta vẫn có thể, không có chuyện gì, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất trong nước, sinh con trong ống nghiệm cũng được.”

Cô kéo bàn tay hắn xuống, thâm trầm nhìn ánh mắt chấn an của hắn, nhẹ nhàng cười rộ lên: “Sao có thể được, lúc em sinh Úy Chí bác sĩ Hầu đã nói em bị tổn thương nghiêm trọng, đành phải lấy đi… tử cung. Hành Vân, em đã là một người phụ nữ không hoàn chỉnh.”

“Nghe vậy, ngực hắn co lại đau đớn, hắn chôn mặt trong hõm cổ lạnh buốt của cô, nồng đậm thở dốc: “Tại sao, sao anh lại không biết…” Không được hắn đồng ý, tại sao bọn họ có thể lấy đi thứ quan trọng nhất của người phụ nữ hắn yêu.

“Anh đã đi, anh không nhớ sao, ngày đó, anh không có ở đây.” Lời nói bình tĩnh của cô lạnh như băng, hắn thấy toàn thân đều nóng rực lên, hận không thể lập tức lăng trì xử tử mình.

Hắn thật sự không có ở đây, hắn buông tay ra, nhìn cô vào phòng sinh rồi rời đi, hắn nghĩ, chẳng trách không ai nói cho hắn biết, vợ của mình đã không còn khả năng sinh con, ai dám nhắc tới chuyện đó trước mặt hắn?

“Nếu anh muốn có con như vậy, có thể tìm người khác.” Cô trợn mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà được thiết kế tinh tế, lành lạnh nhẹ nhàng nói.

“Nhiễm Tô, em được lắm. em thật giỏi, phải hành hạ anh như vậy mới cam tâm sao!? Sau này, đừng để anh nghe thấy những lời như thế nữa!”

Hắn tựa trên người cô, đột nhiên chấn động mạnh mẽ, như nghe được lời nói ghê rợn, tách ra một chút, kinh ngạc ngưng mắt nhìn cô, đôi môi trắng bệch, hắn tức giận, tức giận đến đôi mắt cũng đỏ lên, tức giận mang ánh mắt sáng quắc nhìn vẻ bình tĩnh không một tia gợn sóng của cô.