Một Khắc Nhớ Một Đời Mong

Chương 37: Đủ tàn nhẫn



Hoàng thượng....hoàng thượng...

Lý công công thấy hắn như người mất hồn nên vội lên tiếng gọi.

- Ân....

Trở lại trạng thái ban đầu, hắn thở lạnh một hơi. Đã bao lâu rồi hắn chưa từng nhớ đến những ký ức đó.

Đến tận bây giờ dẫu đã là một bậc quân vương có đầy đủ binh quyền trong tay nhưng đối với Tiểu Hà tử kia hắn vẫn là nợ người đó một lời xin lỗi.

Cũng vì lý do đó mà tình cảm của hắn và Hoàng Yến Kiêu ngày càng lạnh nhạt. Trong tâm trí của hắn người mẫu thân đó chưa từng làm tròn trách nhiệm mà chỉ luôn xem hắn như một quân cờ lợi dụng. Đến cả hài tử mình mang nặng đẻ đau mà bà ta còn không thương tiếc huống chi là một người không quan hệ huyết thống như Mẫn Chi...

- Chuyện trẫm nhờ ông đã hoàn thành hay chưa?

Hắn chậm rãi hỏi.

- Hoàng thượng yên tâm, những gì người dặn thần đã sắp xếp ổn thõa. Lời của hoàng thượng cũng đã được chuyển đến cho "người đó"!

- Hảo!

"A Chi thời gian này đành phải thiệt cho nàng...."

................

Thọ Sinh cung



- Thái hậu người nghĩ sao về hoàng hậu nương nương?

Một nam tử đứng tuổi vận y phục thái giám nhìn về phía Hoàng Yến Kiêu khẽ hỏi.

Ông ta là Lệnh Đặng Tử hay còn được mọi người biết đến là Lệnh công công. Người đã giúp Hoàng Yến Kiêu từ một phi tử bình thường đến trở thành một thái hậu cao quý như ngày hôm nay. Ông ta cũng là người duy nhất được bà ta tin tưởng và trọng dụng suốt mười mấy năm qua.

Nghe câu hỏi ấy, bà ta chỉ khẽ nhíu mày một cái, tay cầm chén trà nhấp nhẹ rồi từ tốn đáp:

- Không tệ! Dám đem cả ai gia ra làm quân cờ thật sự không phải kẻ tầm thường.

- Vậy còn Tưởng hoàng quý phi?

Cạch!

Chén trà được đặt xuống bàn tạo nên âm thanh chói tai phá đi màn đêm tĩnh lặng.

- Nếu nói về mưu trí thì Tưởng Mẫn Chi quả thật có phần cao hơn so với hoàng hậu nhưng nếu xét đến mức độ tuyệt tình tàn nhẫn thì lại hoàn toàn không đáng để so sánh.

Bà ta mỉm cười ẩn ý, bàn tay vuốt nhẹ con mèo trên chân mình, ánh mắt lóe lên suy tính sâu xa.

- Hoàng thượng không cần một hiền thê ưu tú mà người nó cần là một nữ nhân đủ thông minh, đủ tàn nhẫn để giúp nó cai trị đất nước. Nếu Tưởng Mẫn Chi kia cũng có một chút tuyệt tình như hoàng hậu thì ai gia chắc chắn sẽ đứng về phía nàng ta nhưng chỉ tiếc là nàng ta không có khả năng sẽ giống như hoàng hậu.

- Người nghĩ rằng hoàng quý phi sẽ không thể sánh bằng hoàng hậu?

Lệnh công công đắn đó một lúc rồi hỏi.



- Không phải nghĩ mà là khẳng định!

Bà ta lại nở nụ cười. Nhưng nụ cười này lại khiến người khác khi nhìn vào bất giác mà run rẩy.

Nếu Tưởng Mẫn Chi nhẫn tâm vứt bỏ Tiểu Khả kia thì bà ta chắc chắn sẽ nhìn nàng ta bằng con mắt tán thưởng nhưng nàng ta lại quá lương thiện và bà ta không thích những người như vậy.

Sống như thánh nhân thì có gì là hay đến cuối cùng không phải là tự tìm chết hay sao?

Lệnh công công nghe được câu trả lời cũng im lặng không nói gì.

Năm xưa có thể nói chính ông ta là người đã cứu rỗi cho thái hậu. Cũng từ khoảnh khắc đó mà tính cách bà ta thay đổi một cách chóng mặt, từ ngày bà ta bắt đầu có tham vọng thì Hoàng quý phi hiểu chuyện năm nào dường như đã chết chỉ còn lại một Hoàng Yến Kiêu nham hiểm, độc ác vì lợi danh và quyền lực mà không từ bất kì thủ đoạn nào.

Và ông ta ngỡ cả đời này sẽ không gặp lại được bóng dáng của nữ nhân năm đó nhưng...

Ông ta lại nhìn thấy hình ảnh quen thuộc kia trên người của Tưởng Mẫn Chi.

Ở nàng ta ông nhận thấy có một thứ gì đó rất tương đồng với Hoàng Yến Kiêu nhưng lại cũng có gì đó rất khác với bà ta.

Do đó ông mới mạo muội xem thử thái độ của thái hậu dành cho hai nữ nhân đó.

Nhưng cuối cùng người bà ta xem trọng lại là Cao Yến Nguyệt...

Vì thế ông cũng không muốn nói đến vấn đề ấy. Có lẽ là ông nhìn lầm, trên đời này chỉ có một Hoàng Yến Kiêu làm sao có thể có người thứ hai.

Còn về phần Tưởng Mẫn Chi kia chỉ e rằng cuộc sống sau này của nàng là họa nhiều hơn phúc...